Hai người lúc đầu còn khách khí, nhưng khi rượu quá ba tuần, Trần Giang Hà xưng hô với tiến sĩ Vương Viễn tỏ ra càng nhiệt tình hơn : “Anh Vương, không giấu gì anh, lần này tôi đặc biệt chạy đến Thượng Hải là vì muốn lừa anh đến công ty của tôi làm lao động khổ sai."
"Hả ?" Vương Viễn không khỏi bật cười, thứ nhất tiếng ‘anh Vương’ này nghe có vẻ thân thiết; thứ hai, cái cớ "lừa đi làm lao động khổ sai" này có chút mới mẻ.
Trần Giang Hà mặt mày hồng hào, cười tít mắt, từ trong túi sau lưng lấy ra mấy phần tài liệu : “Khoảng thời gian trước, tôi đã xin lãnh đạo phê duyệt hai mảnh đất, đăng ký một công ty điện toán đám mây. Mọi thủ tục đều đã hoàn tất, chỉ còn thiếu một người làm việc cho tôi nữa thôi.”
Vương Viễn cầm lấy tài liệu xem xét, nhất là khi nhìn thấy vốn đăng ký của công ty, mí mắt ông giật giật.
Trần Giang Hà chú ý tới biểu cảm nhỏ của Vương Viễn, nâng ly rượu lên cười nói: "Anh Vương, đừng sợ. Thật ra người như tôi rất dễ chung sống, không thích làm theo khuôn sáo quy định cứng nhắc. Công ty điện toán đám mây này, tôi dự định cho anh tự do phát triển.”
Vương Viễn cảm nhận được sự chân thành to lớn trong lời nói này của Trần Giang Hà, nâng ly lên chạm ly với anh, cười hỏi : “Không phải cậu nói là làm lao động khổ sai sao, bây giờ sao lại để tôi tự do phát triển rồi ?"
"Lao động khổ sai có nghĩa là để anh Vương thay tôi vất vả ra sức." Trần Giang Hà giải thích.
"Vậy còn 'lừa' thì sao ?" Vương Viễn có hứng thú tiếp tục hỏi.
Trần Giang Hà ánh mắt lóe lên, nhìn về phía Đàm Thiên Bình và hỏi: "Anh Vương, anh thấy Đàm tổng có đẹp không ?"
Vương Viễn gật đầu : "Đẹp."
Trần Giang Hà cười toe toét : “Cô ấy chính là bị tôi lừa vào công ty làm tổng tài đó.”
"Lợi hại."
Vương Viễn không thể không nhìn Trần Giang Hà với con mắt khác, vừa nói vừa cười, đã giải đáp được nghi vấn trong lòng ông ta một cách hoàn mỹ.
"Có điều, nói đi cũng phải nói lại, lĩnh vực điện toán đám mây này giai đoạn đầu phải đầu tư rất nhiều, trước khi đạt được thành quả thì gần như không có lợi nhuận, Trần tổng nhất định phải suy nghĩ cho rõ ràng." Vương Viễn vẻ mặt nghiêm túc nói.
Trần Giang Hà xoa cằm suy nghĩ một lúc, sau đó chân thành nói: “Giai đoạn đầu tôi sẽ đầu tư một tỷ nhân dân tệ, anh Vương giúp đỡ nỗ lực, cố gắng đạt được một chút thành quả, thế nào ?”
Đôi mắt Vương Viễn sáng lên, ông vừa ngạc nhiên trước sự quyết đoán của Trần Giang Hà, cũng cảm động trước sự chân thành của anh, một tỷ nhân dân tệ quỹ Nghiên cứu và Phát triển, là một số tiền khổng lồ đối với bất kỳ công ty trong nước nào.
“Cậu phải chuẩn bị tâm lý cho việc một tỷ khoản đầu tư của mình sẽ đổ sông đổ bể.”
Vương Viễn tạm thời không quan tâm Trần Giang Hà có thể bỏ ra một tỷ nhân dân tệ hay không, trước tiên, báo trước cho anh ta biết.
"Hai năm này, tôi đã kiếm được không ít tiền từ thị trường chứng khoán." Trần Giang Hà hư hư thực thực nói : "Số tiền kiếm được dựa vào vận may, nếu dựa vào thực lực mà mất sạch, tôi chấp nhận."
Vương Viễn nhướng mày: “Công ty điện toán đám mây này chắc không phải là chỉ thuộc sở hữu riêng của Trần tổng thôi đó chứ ?”
“Trước mắt là như vậy.” Trần Giang Hà cười gật đầu, ẩn ý sâu xa nói: “Nếu anh Vương gia nhập, tôi sẽ không đơn độc nữa.”
"Tạm thời không nói chuyện này nữa, uống rượu."
Vương Viễn mỉm cười nâng ly lên, lúc chạm ly với Trần Giang Hà, đồng thời ông cũng cụng ly với Đàm Thiên Bình.
Trần Giang Hà hơi nheo mắt lại, tiến sĩ Vương Viễn mặc dù là nhân tài kỹ thuật hàng đầu, nhưng trước đây ông ta cũng nghiên cứu tâm lý học, về chuyện đối nhân xử thế ông nắm bắt rất tốt.
Bữa rượu này kéo dài từ khoảng bảy giờ tối đến chín giờ ba mươi phút, chủ và khách đều rất vui vẻ. Vốn dĩ Trần Giang Hà còn sắp xếp hiệp hai, nhưng vợ của tiến sĩ Vương Viễn gọi điện thoại đến thúc giục ông về nhà cho nên chỉ đành bỏ cuộc.
"Trần tổng, tôi cảm thấy tiến sĩ Vương Viễn bị sự chân thành của cậu làm cho cảm động rồi."
Đến cửa khách sạn, Đàm Thiên Bình mỉm cười nói.
"Không dễ dàng như thế đâu."
Trần Giang Hà lắc đầu : "Tập đoàn A Li có thế lực hơn chúng ta, hơn nữa, vào trước là chủ. Nếu Mã tổng đích thân đến Thượng Hải để cướp người, tôi không có cửa thắng ông ta."
Đàm Thiên Bình liếc mắt nhìn Trần tổng, từ khi quen biết anh đến nay, cô luôn cảm thấy anh làm việc bất cứ việc gì cũng tràn đầy tự tin, như thể trên đời này không có việc gì có thể làm khó được anh. Mọi điều anh nói, mọi thứ anh khoác lác, toàn bộ đều lần lượt trở thành sự thật, giống như một chiến thần của tuổi trẻ, không ngừng tạo ra huyền thoại kinh doanh của riêng mình.
Duy chỉ có tối hôm nay, Đàm Thiên Bình dường như nhìn thấy được một mặt càng chân thực hơn của Trần tổng.
"Chị Bình, sao chị lại nhìn tôi như vậy ? Trên mặt tôi có hạt cơm sao ?"
Trần Giang Hà nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của Đàm Thiên Bình, vô thức đưa tay lên xoa má.
------
Dịch: MBMH Translate