Trần Giang Hà chửi thề trong lòng, sau đó tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống xé mở cây kem, vừa liếm kem vừa nhìn mấy em nữ sinh.
Không cần phải nói, nữ sinh năm nhất lớp này có giá trị nhan sắc tương đối cao, dinh dưỡng cũng đầy đủ. Trước kia lúc đến nhà ga đón tân sinh viên, Trần Giang Hà đã để ý, giờ các cô lại mặc đồ rằn ri làm mấy động tác quân sự, tư thế ngạo nghễ nghiêm trang trông đặc biệt đẹp mắt.
Ăn được nửa cây kem thì có mấy tiểu đội nghỉ giải lao, Trần Giang Hà đứng lên chuẩn bị rời đi.
Lúc này trong đám người xa xa có một tân sinh cao ráo đẹp trai chạy tới, trực tiếp đến trước mặt Trần Giang Hà, cúi đầu nói: “Bí thư Trần, em xin lỗi vì lầm của mình, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ cho em một cơ hội, đừng đuổi em.”
"Đừng cúi đầu." Trần Giang Hà cười với cậu ta một cái, nói: "Bình tĩnh lại một chút, tôi thích dáng vẻ kiêu ngạo bất khuất của cậu hơn.”
Lê Doãn Huy ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm Trần Giang Hà: "Làm người chừa lại một con đường, sau này mới dễ nói chuyện, Trần Giang Hà, anh đừng khinh người quá đáng."
"Rất tốt." Trần Giang Hà đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu ta nói: "Tôi nghĩ sau này hẳn là chúng ta sẽ không gặp lại, chúc cậu tiền đồ như gấm, em trai.”
Lê Doãn Huy hất vai, đưa tay cởi mũ ném xuống đất rồi quay đầu bước đi một cách giận dữ: “Tôi sẽ trở lại.”
"Quay lại đây!"
Trần Giang Hà hô một tiếng.
Lê Doãn Huy nghe vậy thì dừng chân, nén nước mắt, rất không tình nguyện mà xoay người quay lại.
"Nhặt mũ lên đi.” Trần Giang Hà chỉ xuống đất.
Lê Doãn Huy cắn chặt răng đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới cúi người nhặt mũ lên dưới ánh nhìn của Trần Giang Hà, sau đó đột nhiên ngồi sụp xuống gào khóc, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ.
Trần Giang Hà nhìn nhìn cậu ta, sau đó bình tĩnh cắn kem rồi trực tiếp bỏ đi.
Mấy ngày tiếp theo, Lê Doãn Huy vẫn luôn sống trong trạng thái lo sợ bất an, thỉnh thoảng lại chạy tới bảng thông báo của Đoàn thanh niên xem thông báo mới nhất. Sau này khi biết Trần Giang Hà đã rời trường để đến Thượng Hải Công tác, sự lo lắng trong lòng cậu ta mới nhẹ đi một chút.
"Tiến sĩ Vương, sau một thời gian tiếp xúc tôi cũng biết ông là một người thẳng thắn, tôi cũng không vòng vo nữa.”
Tại một quán cà phê cao cấp tên Catwalk ở thành phố Thượng Hải,
Phùng Lan, nhân viên cấp cao của tập đoàn Ali đang mỉm cười đưa một tập tài liệu cho tiến sĩ Vương ngồi đối diện
Tiến sĩ Vương Viễn bình tĩnh nhận tài liệu.
Phùng Lan nói tiếp: “Tập đoàn Ali chúng tôi sẵn sàng dùng thành ý lớn nhất, tiền lương và phúc lợi cao nhất mời ông về làm kiến trúc sư trưởng của công ty. Bên cạnh đó chúng tôi cũng sẽ cung cấp đội ngũ chuyên viên kỹ thuật và tài chính tốt nhất để ông chỉ đạo xây dựng và phát triển hệ thống điện toán đám mây.”
Vương Viễn Bằng cười nhạt một tiếng: “Chuyện này giám đốc Mã của các cô đã tìm tôi nói mấy lần, tôi vẫn đang cân nhắc.”
"Ông muốn cân nhắc về phương diện nào nhất?” Phùng Lan hỏi một cách rất khách sáo.
Vương Viễn khoanh tay, mỉm cười trả lời: “Rất nhiều phương diện."
"Nếu như tiền lương và phúc lợi chưa được như mong muốn, chúng ta có thể tiếp tục tăng.” Phùng Lan thăm dò nói.
"Đối với bản thân tôi tiền lương không quan trọng, chủ yếu là hy vọng cô có thể trở về hỏi giám đốc Mã thật kỹ xem đối với điện toán đám mây này ông ấy sẵn sàng bỏ ra bao nhiêu tiền để làm.” Vương Viễn trả lời.
Nghe vậy, Phùng Lan nói một cách vô cùng chân thành: “Giám đốc Mã vô cùng xem trọng việc nghiên cứu và phát minh kỹ thuật, nhất là rất tông trọng những nhà khoa học giống như ông. Ông ấy đã từng nhấn mạnh nhiều lần trong các cuộc họp nội bộ rằng công ty không cần xác định giới hạn cao nhất về phương diện kỹ thuật.”
Vương Viễn cười cười: "Tập đoàn Ali của các người là công ty niêm yết, nếu không xác định giới hạn cao nhất trong việc nghiên cứu phát minh thì các cổ đông sẽ có ý kiến.”
Ánh mắt Phùng Lan ngừng lại, đang suy nghĩ xem nên cứu chữa thế nào thì tiến sĩ Vương đã uống hết ly cà phê rồi đứng lên: “Tôi sẽ tiếp tục suy nghĩ thêm một chút, hôm khác sẽ cho cô một câu trả lời chắc chắn.”
Nói xong, Vương Viễn cười thân thiện với Phùng Lan rồi đưa trả lại tài liệu cho cô ta, sau đó chào tạm biệt rồi rời đi.
Bà Phùng Lan, giám đốc nhân sự cấp cao của Tập đoàn A Li, ở lại Thượng Hải trong hai tháng, gặp Tiến sĩ Vương Viễn hơn chục lần, mỗi lần đều hẹn ở quán cà phê.
Trần Giang Hà, CEO của Light Chaser, vừa đến Thượng Hải, cuộc hẹn đầu tiên của anh ta với tiến sĩ Vương là tại bàn rượu, có tổng tài xinh đẹp Đàm Thiên Bình đi cùng.
Trần Giang Hà và tiến sĩ Vương có sự chênh lệch rất lớn về tuổi tác, nhưng cách ăn nói và tác phong của anh ấy trước mặt tiến sĩ Vương lại không giống như một sinh viên Đại học. Không chỉ là hài hước hóm hỉnh mà còn khiến mọi người cảm thấy anh rất coi trọng kỹ thuật.
------
Dịch: MBMH Translate