Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 635 - Chương 635: Lần Sau Đừng Như Vậy

Chương 635: Lần Sau Đừng Như Vậy Chương 635: Lần Sau Đừng Như Vậy

Dương Vãn Tình không có phòng bị.

Trần Giang Hà lại có chừng mực, lúc xích lại gần gây hiểu nhầm là đang hôn cô nhưng trên thực tế lại không hề tiếp xúc

Dương Vãn Tình sửng sốt một hồi mới phát hiện cửa ban công đang mở, mà Trần Giang Hà và cô vẫn đang giữ nguyên tư thế gương mặt sát vào nhau. Ánh mắt cô trở nên bình tĩnh nhìn xuống đất.

"Cậu như vậy là đang muốn làm cái gì….” Dương Vãn Tình hỏi một cách lúng túng.

Hành vi của Trần Giang Hà quá lớn gan, đến mức trong khoảnh khắc đó cô gần như đã nhắm hai mắt lại.

"Góc độ này rất tốt, có thể nhìn thấy phong cảnh và dòng người phía dưới một cách rõ ràng.”

Trần Giang Hà cười cười, bình tĩnh nhìn phía dưới, phát hiện có người ngẩng đầu nhìn lên thì anh đưa tay kéo màn che xuống: “Trước kia khi thiết kế phòng làm việc này có phải chị đã không mời thầy phong thủy đến xem không?”

"Ừm." Dương Vãn Tình ừ nhẹ, sau đó phát hiện Trần Giang Hà đã đưa tay rút mấy tờ khăn giấy trên mặt bàn lau mồ hôi trên mặt rồi vo lại thành từng cục giấy ném lên mặt thảm.

"Lẽ nào cậu ta thật sự không có ý định làm chuyện xấu?”

Dương Vãn Tình nghi ngờ trong lòng, sau khi kịp phản ứng thì nhẹ nhàng chĩa mũi giày xuống đất, đang định di chuyển ghế làm việc để giữ khoảng cách với anh thì đột nhiên nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Lúc này, Trần Giang Hà đưa tay không biết vô tình hay cố ý mà làm động tác vân vê cúc áo sơ mi, quay đầu lại thì trông thấy Triệu Thụy An xuất hiện trước cửa ra vào, anh giả vờ ngạc nhiên: "A, sao anh lại tới đây?"

"Con mẹ mày!"

Triệu Thụy An không kiềm được giận dữ mà mắng to một tiếng, giận đùng đùng quơ lấy bình hoa trưng bày trong văn phòng muốn đập Trần Giang Hà.

Nhưng anh ta vừa đụng tới bình hoa đã bị mấy nhân viên tập toàn Viễn Dương xông tới ngăn lại, có vẻ như họ đã ở bên ngoài từ lâu: “Đừng làm như vậy, đừng mà, anh Triệu…”

Trần Giang Hà cũng can đảm hơn người, trong lúc này không những không hoảng hốt mà ngược lại còn chủ động đến trước mặt Triệu Thụy An bình tĩnh khuyên nhủ: “Không được xúc động, xúc động là ma quỷ."

Gương mặt Triệu Thụy An vô cùng dữ tợn, cắn răng nghiến lợi chửi mắng: "Chết bị vùi dập giữa chợ!"

"Mắng quá low, bình thường một người có có đạo đức cao sẽ chú ý đến giấy trên sàn nhà, sau đó khom người nhặt lên ném vào sọt rác.” Trần Giang Hà nhắc nhở một cách nghiêm túc.

Triệu Thụy An nghe vậy thì đưa mắt nhìn xuống sàn, suýt chút nữa đã hộc máu.

Trần Giang Hà đưa tay vỗ vai một anh trai nhân viên trong đó: “Người anh em, làm việc phải có tâm một chút, đừng để mấy người linh tinh xuất hiện trong này, bảo vệ giám đốc Dương đàng hoàng, sau này sẽ thăng chức cho cậu.”

“Được."

Anh trai kia cười ngây ngô, bình thường anh ta nhận không ít lợi ích từ Trần Giang Hà nên tự nhiên đến thời điểm mấu chốt cũng sẽ nghiêm túc. Anh ta cúi người xuống ôm eo Triệu Thụy An sau đó dùng sức trực tiếp vác người ra ngoài.

"Rất tốt.”

Trong mắt Trần Giang Hà hiện lên vả tán thưởng, anh xoay người khom lưng xuống nhặt mất cục giấy trên sàn ném vào sọt rác.

Dương Vãn Tình lẳng lặng nhìn anh, bây giờ cô đã hoàn toàn hiểu rõ. Rõ ràng là vừa nãy Trần Giang Hà đã nhìn thấy Triệu Thụy An dưới cửa cổ nên mới cố ý tạo tình huống giả để kích thích anh ta

Trần Giang Hà ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc xin lỗi và giải thích với Dương Vãn Tình: "Chị Tình, thật xin lỗi, tôi không cố ý xúc phạm chị, chủ yếu là Triệu Thụy An đã đụng hư chiếc xe yêu quý của tôi dưới bãi đổ xe, tôi không chịu được cục tức này nên mới chọc tức anh ta.”

Dương Vãn Tình thở dài, bất đắc dĩ nói: "Lần sau đừng làm như vậy."

"Được."

Trần Giang Hà trả lời một cách thẳng thắn, sau đó ngồi trong văn phòng cô thêm chừng nửa tiếng đến khi nhận được điện thoại mới nói lời tạm biệt rồi rời đi.

Sau khi Trần Giang Hà đi rồi, Dương Vãn Tình một mình ngồi yên trước bàn làm việc, trong đầu không kiểm soát được mà hiện lên hình ảnh thân mật lúc nãy.

Lúc đứng dậy cô mới phát hiện cái ghế cũng hơi ẩm ướt.

...

Trần Giang Hà trở lại Học viện tài chính đã hơn hai giờ chiều, Quảng Đông vào tháng 9 vẫn nóng nực như vậy, đi dưới nắng mấy bước chân đã đổ mồ hôi đầy người

Thời tiết như vậy, không thể nghi ngờ người khó chịu nhất chính là nhóm sinh viên năm nhất đang huấn luyện quân sự. Trần Giang Hà đi dọc theo bóng cây vòng đến quầy bán quà vặt mua cây kem, sau đó đặc biệt đến sân vận động thăm đám nhỏ đang chịu khổ kia.

Lúc này, dưới bóng cây ở sân vận động đang có rất nhiều đàn anh năm hai và năm ba đang ngồi. Có mấy người vừa gặm dưa hấu vừa nhìn chằm chằm mấy nữ sinh năm nhất, lúc nhìn thấy mấy cô gái xoay phải xoay trái thì bọn họ liền cười ha hả.

"Mấy tên này thật sự quá chó, một chút tiết tháo cũng không có.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0