Đây chính là cách nói chuyện cao minh của người có máu mặt, dùng cách tự giễu cợt bản thân để tâng bốc người khác, mọi người xung quanh đều cười hì hì.
Hôm nay, thầy Mã đến Quảng Đông vốn dĩ là có ý định “hỏi tội”, nhưng sau khi nói chuyện với Trần Giang Hà, tâm trạng rất vui vẻ.
Buổi trưa, Trần Giang Hà mời khách ăn cơm, hai người uống không ít rượu. Sau khi ngủ trưa tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối, đêm dạ hội chào đón tân sinh viên của trường Đại học Tài chính Quảng Đông trù bị từ lâu, vừa mới sắp xếp ổn thỏa.
Vào lúc 20h08, sau màn múa mở màn hoành tráng, đêm dạ hội bắt đầu tiết mục bom tấn đầu tiên.
"Một tràng pháo tay dành cho nhóm nhạc nổi tiếng Ngũ Nguyệt Thiên và 《Quật cường》!"
Giọng nói của người dẫn chương trình Chu Vân Thư có một sức hút đặc biệt, khi giới thiệu tiết mục, giọng nói trầm bổng, chưa kịp nói xong thì toàn bộ khán giả đêm dạ hội đã ở trong trạng thái hưng phấn, tiếng hò reo, tiếng gào thét, vang dội khắp hội trường.
"Sinh viên Đại học Tài chính Quảng Đông, các bạn có khỏe không ?"
Lời chào hỏi của người hát chính nhóm Ngũ Nguyệt Thiên càng làm đốt cháy thêm bầu không khí : “Các bạn biết hát thì hãy hát cùng chúng tôi !”
…….
“Đúng vậy, những người yêu thương tôi đừng lo lắng nhé."
"Sự cố chấp của tôi rất lương thiện."
"Tay của tôi càng lấm bẩn, ánh mắt càng phát sáng."
…….
"Thực sự là ‘vua bom’ khai màn."
"Ngũ Nguyệt Thiên, nhóm nhạc thần tượng của tôi, thanh xuân của tôi."
"Trần tổng thật lợi hại, dựa vào sức lực một mình đã biến đêm dạ hội chào đón tân sinh viên của trường chúng ta thành một buổi concert cao cấp."
Trong khán phòng, vô số sinh viên bày tỏ sự hưng phấn và phấn khích của mình bằng những tiếng hò reo.
Một số sinh viên bị mất giọng trong bài hát《Quật cường》này. Các ca sĩ nổi tiếng tiếp theo như Mã Thiên Vũ, Trương Tịnh Dĩnh vv…đã không thể mang lại hiệu quả bùng nổ ban đầu. Thay vào đó, bạn học Dịch Thải Vi của Học viện m nhạc Tinh Hải lên sân khấu hát bài hát chủ đề của Light Chaser, khiến khán giả đồng thanh đồng thanh hát theo.
“thầy Mã, sắp đến giờ chúng ta lên sân khấu rồi.”
Trong phòng chờ ở hậu trường, Trần Giang Hà cười hì hì nói với thầy Mã.
thầy Mã nheo mắt nhìn Trần Giang Hà, cảm giác như buổi trưa uống rượu còn chưa hoàn toàn tỉnh, cười hỏi : “Trình độ ca hát của cậu thế nào ?”
"Cũng tạm ổn, đẳng cấp KTV." Trần Giang Hà rất khiêm tốn.
thầy Mã nghe xong câu này cười ha ha, xua tay nói: "Vậy hay là cậu đừng lên nữa, để tôi hát solo."
Trần Giang Hà trong lòng thầm nghĩ : mình đây là bị ghét bỏ rồi, xem ra ở trước mặt thầy Mã mình không thể quá khiêm tốn được. Dù sao ông lớn này, ngày sau cũng là người dám tổ chức solo concert.
"Hay là thế này, hai người chúng ta hát tiếng Quảng Đông đi." thầy Mã mỉm cười đề nghị.
Trần Giang Hà cười khà khà : "Bài hát tiếng Quảng Đông thì tôi không khiêm tốn đâu nhé, tùy ý chọn một bài, bài nào tôi cũng đều ăn chắc."
"Không cần chọn nữa, cứ hát bài《Biển rộng trời cao》."
thầy Mã rộng lượng đưa ra quyết định.
"Được !"
Trần Giang Hà lập tức đồng ý, đợi sau khi người dẫn chương trình bên ngoài giới thiệu tiết mục, anh tiêu sái cùng thầy Mã bước ra ngoài.
"Wa ồ~!"
Ngay khi hai ông lớn xuất hiện trên sân khấu, ngay lập tức toàn bộ khán giả đều đứng dậy và cùng nhau cổ vũ.
Khúc dạo đầu của《Biển rộng trời cao》vang lên, Trần Giang Hà nhìn khắp xung quanh phía dưới sân khấu, từng gương mặt quen thuộc đều thu vào tầm mắt.
Từ Chỉ Tích, Lâm Tư Tề, Khương Diệc Xu và dì nhỏ Trịnh Gia Hân, bọn họ cách nhau rất xa nhưng dường như lại cách rất gần.
…….
"Hôm nay, tôi nhìn tuyết bay trong đêm lạnh giá..."
Hai người Mã lão sư và Trần Giang Hà ở trên sân khấu vừa cất tiếng hát, tất cả sinh viên đại học khắp hội trường đều có chút điên cuồng, hát hay hay không chỉ là thứ yếu, chủ yếu là mùi tiền tràn ngập trong không khí thực sự là quá hấp dẫn.
"Tiểu tử thối, càng ngày càng đẹp trai."
Trong một góc nhỏ ở dưới sân khấu, Trịnh Gia Hân nhìn chằm chằm vào Trần Giang Hà, khuôn mặt đầy tự hào.
Người có cùng suy nghĩ với cô chính là Lâm Tư Tề, cô thư ký nhỏ giơ bảng đèn lên, ánh mắt dường như chưa từng rời khỏi Trần Giang Hà.
Khương Diệc Xu đang chăm chú nghe bài hát, bên tai là biển rộng trời cao, nhưng trong lòng cô lại hiện lên cảnh tượng khi ở nhà bà ngoại hồi đầu năm, anh ngân nga khe khẽ bên tai mình : “Vì em mà trằn trọc không ngủ, vì em từ bỏ cả thế giới sao lại không thể."
Từ Chỉ Tích thì khác, khi Trần Giang Hà bước ra sân khấu và nhìn thấy cô, Từ lão sư mím môi mỉm cười, sau đó cúi xuống xuyên qua đám đông âm thầm rời đi.
Dù sao đêm qua cũng bị anh hát cho khóc một lần, nếu đêm nay lại bị vẻ đẹp trai của tên khốn này thu hút, rất có thể đạo tâm không vững.
Bầu không khí sôi nổi kéo dài cho đến hết đêm dạ hội.
Sau khi tan cuộc, rất nhiều sinh viên nhận thấy giọng của mình gần như tàn phế vì la hét nhưng vẫn thấy chưa đủ vui không nỡ rời đi.
------
Dịch: MBMH Translate