“Thân thể sao vẫn run vậy?" Trần Giang Hà lại hỏi.
“Em căng thẳng." Khương Diệc Xu đưa tay đẩy anh ra: "Đụng phải em rồi.”
Trần Giang Hà có chút nhịn không được cười: "Sao em lại đáng yêu như vậy chứ?”
Khương Diệc Xu mím môi không nói lời nào.
Trần Giang Hà nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cô, cười nói: "Nếu như anh có thể viết văn, nhất định sẽ viết về em trong cuốn sách đề tài thanh xuân vườn trường. Tên sách anh đã nghĩ ra rồi, gọi là《 Trở về thời đại học, hoa khôi Thanh Mai của tôi là cô bé ngốc》."
Khương Diệc Xu nháy mắt mấy cái: "Vì sao lại là trở về?”
"À, trọng sinh bù đắp tiếc nuối mới có người xem, bằng không nếu không có tình tiết gây cười và bàn tay vàng thì rất dễ bị vùi dập đấy." Trần Giang Hà nghiêm túc giải thích, thuận tiện hỏi: "Em cũng không muốn anh vừa mới vào giới văn học đã bị vùi dập đúng không?”
“Không muốn." Khương Diệc Xu rất nghiêm túc lắc đầu.
“Điều quan trọng nhất vẫn là ở em." Trần Giang Hà cười cười:" Ủng hộ bằng miệng vẫn chưa đủ, nội tâm tác giả anh đây đang rất lạnh lẽo, em ôm anh một cái, lại gọi anh một tiếng anh trai để làm ấm sân khấu đi.”
Khương Diệc Xu ngẩng đầu nhìn anh, trầm mặc một lát, sau đó chủ động ôm lấy anh, kề sát bên tai nhẹ nhàng gọi: "Anh trai.”
“Ừ." Trần Giang Hà đáp lại một câu, trên mặt cười rạng rỡ, ánh mắt lại giống như bị hút vào hố cát. Buổi tối hôm đó gọi điện thoại thẳng thắn thừa nhận cũng chỉ khiến hốc mắt anh hơi phiếm hồng, không có chảy nước mắt, nhưng khi nghe được tiếng “anh trai” này của Khương Diệc Xu, trong phút chốc lại có chút muốn khóc.
“Răng rắc.”
Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, mèo mướp vừa rồi bị Trần Giang Hà ném ra bên ngoài đĩnh đạc nhảy vào
"Con mèo này thành tinh rồi phải không, vậy mà có thể tự mở cửa?" Trần Giang Hà có chút buồn bực.
“Gọi nó là tên nhóc thối, nó không phải là mèo." Khương Diệc Xu nhẹ giọng sửa lại.
Trần Giang Hà khẽ giật lông mày: "Chẳng trách lại có chỉ số thông minh cao như vậy, thì ra là giống anh.”
Đang nói, mèo mướp chợt nhảy lên giường, không thèm để ý sự tồn tại của Trần Giang Hà, chui thẳng vào trong lòng Khương Diệc Xu.
“Chỗ vợ anh là chỗ chú mày có thể tùy tiện nằm vào sao?”
Trần Giang Hà cầm chân mèo: "Đứng lên, biểu diễn cho đại gia xem một cú lộn ngược để mua vui đã.”
Khương Diệc Xu nghe anh nói như thế thì hai má đỏ bừng, lặng lẽ nhớ tới buổi tối hôm trước cùng anh về nhà thăm mèo.
Trịnh Gia Hân ở phòng bên cạnh có chút chịu không nổi, vội vàng tới mang mèo đi, xuống lầu tản bộ một chút.
“Chúng ta cũng xuống lầu một chút, được không?" Khương Diệc Xu hỏi.
“Được." Trần Giang Hà biết bây giờ cô không muốn chuyện đó, anh cũng sẽ không miễn cưỡng.
Bóng đêm tịch mịch, gần tới tháng mười, nhiệt độ ở Quảng Đông vẫn duy trì ở mức nhiệt độ cao 26 - 35 độ C, gió đêm xen lẫn khí nóng của ban ngày, thổi lên người lại khiến người ta bức bối. Đi một đoạn đường đã dễ dàng đổ mồ hôi.
Bầu trời không có mây đen dày đặc. Bầu trời đêm xanh thẫm được chiếu sáng bởi ánh đèn thành phố, bao phủ bởi những ngôi sao lấp lánh trên không trung. Vầng trăng lưỡi liềm treo cao trên bầu trời. Vài đám mây nhàn rỗi che khuất ánh trăng mờ nhạt. Thỉnh thoảng có tiếng xào xạc của ánh trăng. Tiếng côn trùng ríu rít vọng ra từ những con đường rợp bóng cây, trầm lắng mà sống động.
Khương Diệc Xu hiển nhiên rất thích buổi tối được ở một mình với Trần Giang Hà, không nắm tay, mà là học bộ dáng của anh chắp hai tay ra sau lưng, thong dong đi về phía trước, bước chân nhẹ nhàng nhưng lộ ra sự hoạt bát hiếm có, khóe miệng cười tươi cũng có vài phần xinh đẹp.
Sau khi đi được rất xa, Khương Diệc Xu đưa tay lau mồ hôi trên mặt, quay đầu hỏi Trần Giang Hà: "Chuyện lúc gần tối anh nói với em, là nghiêm túc sao?"
“Đương nhiên." Trần Giang Hà gật đầu nói: "Thị trường nước ngoài của Chat Voice Quả Liêu rất quan trọng đối với sự phát triển tương lai của công ty, tiếng Anh của anh không tốt nên không thể tự giải quyết được, nếu hoàn toàn giao cho người khác phụ trách anh lại không yên tâm, nghĩ tới nghĩ lui, em là lựa chọn tốt nhất.”
“Nhưng em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu." Khương Diệc Xu nói.
“Vậy anh phải làm thế nào mới tốt?" Trần Giang Hà làm bộ bất đắc dĩ hỏi.
“Em có thể làm trợ lý của anh." Khương Diệc Xu khẳng định đáp lại, sau đó nói: "Nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện.”
“Em nói đi." Trần Giang Hà gật đầu, nghĩ thầm dưới tình huống này, cô hẳn là sẽ đưa ra yêu cầu về phương diện tình cảm.
"Anh hứa với em, phải giữ sức khỏe thật tốt, sau này có thời gian cùng đi Bắc Kinh với em, được không?"
“Được." Trần Giang Hà trực tiếp đồng ý.
Khương Diệc Xu suy nghĩ một chút: "Gọi cả Thiệu Hải và Thu Nhã đi cùng, có thể không?”
“Có thể." Trần Giang Hà cười, có hai tên ngốc đó đi cùng, hành trình này sẽ vô cùng thú vị.
“Anh không được phép gạt em." Khương Diệc Xu vươn ngón tay út về phía Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà giơ tay lên, nhẹ nhàng kéo tay cô đặt vào trong ngực, cúi đầu nhìn gương mặt thanh thuần của cô, cười nói: "Gạt em thì anh là chó con.”
Khương Diệc Xu nhìn anh chăm chú, bỗng nhiên kiễng chân tiến lại gần anh như sắp hôn, chu hai má nói: "Anh chính là chó con.”
Trần Giang Hà hơi ngẩn ra, nghĩ thầm có nên “Gâu Gâu” hai tiếng cho tương ứng với cảnh này hay không.
Khương Diệc Xu tựa cằm lên vai anh, nhỏ giọng bổ sung một câu: "Ngậm trái tim em đi mất rồi.”
------
Dịch: MBMH Translate