Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 653 - Chương 653: Em Muốn Đuổi Anh Đi À?

Chương 653: Em Muốn Đuổi Anh Đi À? Chương 653: Em Muốn Đuổi Anh Đi À?

"Đừng ngơ ngác như vậy, nhanh lên, sinh viên năm ba rồi, trong mắt phải có sức sống.” Trần Giang Hà vỗ vỗ vai dì nhỏ thúc giục.

Trịnh Gia Hân lườm anh một cái, hỏi: “Tiểu tử thối, hôm nay con cố ý đến chọc tức dì à?”

"Hôm nay nhìn dì có vẻ không được ổn?”

Trần Giàn Hà có chút ngạc nhiên, bình thường nếu anh làm vậy thì dì nhỏ đã quả quyết xắn tay áo chuẩn bị ra tay, vậy mà hôm nay chỉ có sắc mặt trở nên ai oán, đúng là bất thường.

"Sinh viên năm ba, con còn nghĩ dì giỏi đến mức nào?” Trịnh Gia Hân buồn buồn hỏi ngược lại.

Trần Giang Hà nghiêm túc nhìn cô, thì thầm: “Nhưng nhìn dì cũng không giống sinh viên năm ba, gương mặt như lòng trắng trứng này không khác gì mới mười bảy mười tám tuổi.”

Hừ, miệng lưỡi đàn ông, quỷ gạt người, vừa tổn thương tôi rồi giờ lại nói mấy câu dễ nghe để cứu vãn à? Trễ rồi.”

Trịnh Gia Hân hừ nhẹ một tiếng, ngoài miệng không ưng nhưng trong lòng vẫn rất tận hưởng, dù sao khuôn mặt chính là thứ cô để tâm nhất, tối nào cũng phải dưỡng da kỹ lưỡng.

"Con nói trước, con là cháu trai của dì, dù dì có xinh đẹp đến đâu thì trong mắt con cũng như hoa như ngọc, cho nên lúc con khen dì xinh đẹp thì chắc chắn là nói thật.” Trần Giang Hà nghiêm túc nói.

Trịnh Gia Hân chớp mắt mấy cái: “Thật sao.”

Trần Giang Hà cười hắc hắc: “Tất nhiên là giả rồi.”

"Oa, tên tiểu tử thối nhà con, đừng có mà chạy, dì phải đánh chết con.”

Trịnh Gia Hân tức giận vén tay áo lên, giơ nắm đấm rượt Trần Giang Hà chạy quanh nhà.

Trần Giang Hà chạy được một lúc thì đưa tay lên cản dì nhỏ lại: “Hôm nay con tới đây là có chuyện nghiêm túc muốn thương lượng với dì và Diệc Xu.”

Trịnh Gia Hân cắn cắn môi: “Chuyện gì?”

"Con đang làm một ứng dụng Voice Chat, chuẩn bị phát triển ở thị trường nước ngoài nên cần một trợ lý có trình độ tiếng Anh tốt.” Trần Giang Hà nói.

“Con muốn dì làm trợ lý cho con?” Trịnh Gia Hân hỏi.

Trần Giang Hà cười hì hì nhìn dì nhỏ: "Con tin vào năng lực tiếng Anh của dì nhưng trợ thủ thì con cho rằng Diệc Xu thích hợp hơn, dì cảm thấy thế nào?”

“Tên nhóc thối, bảo cháu đến khuyên Diệc Xu, cháu lại đến nằm luôn ở đầu giường nhà người ta?”

Đêm khuya, Trịnh Gia Hân vừa ngồi xử lý đơn đặt hàng của khách hàng Bắc Mỹ trên máy tính, vừa nghe tiếng xì xào bàn tán ở phòng bên cạnh, tâm trạng có chút phức tạp.

Không còn cách nào khác, hiệu quả cách âm của căn nhà này thật sự rất kém, cho dù âm thanh Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu nói chuyện với nhau rất nhỏ, Trịnh Gia Hân ở bên này vẫn nghe được rõ ràng, thỉnh thoảng còn có vài tiếng mèo kêu truyền tới.

Hai người ở phòng cách vách cũng không phải ở riêng với nhau, trên giường còn có một con mèo mướp mập mạp.

Con mèo này trước kia là mèo hoang trong tiểu khu, sau đó được Trịnh Gia Hân nhận về nuôi dưỡng, bình thường nó không hay về nhà, đến giờ ăn cơm mới tự giác đúng giờ trở về, thỉnh thoảng cũng sẽ lười biếng nằm trên giường của Khương Diệc Xu.

Nó không hề sợ người lạ, kêu meo meo cọ tới cọ lui trong lòng Trần Giang Hà, so với lúc cọ Khương Diệc Xu còn nhiệt tình hơn.

Trần Giang Hà cũng không khách sáo với nó, giơ tay vuốt vuốt từ đầu đến đuôi, lại cầm móng vuốt của nó nhấc lên nhấc xuống, biểu diễn một bộ miêu quyền, xong việc bèn ôm nó ra khỏi phòng.

Rầm một tiếng, cửa đóng lại.

Thế giới của chú mèo mướp bỗng sụp đổ.

Trần Giang Hà quay đầu, Khương Diệc Xu đang nhìn anh.

Trần Giang Hà giơ tay tắt đèn chính trong phòng ngủ, chỉ còn lại đèn đầu giường chiếu sáng. Anh đi tới bên giường ngồi xuống cạnh Khương Diệc Xu: "Có phải anh rất tệ không?"

“Ừ, rất tệ." Lúc Khương Diệc Xu trả lời, thân thể hơi dịch sang bên cạnh.

Trần Giang Hà nghiêng người nằm xuống, gối đầu lên chân cô: "Anh hơi choáng.”

“Em xoa giúp anh.”

Khương Diệc Xu nhẹ nhàng đặt hai tay lên huyệt Thái Dương của anh, dịu dàng xoa bóp: "Sau này phải ít hút thuốc đi, thức đêm ít thôi, cũng uống ít rượu thôi, nhớ chưa?”

Trần Giang Hà gật đầu đồng ý, anh là một người tự biết giới hạn, thuốc lá đã bỏ, rượu có thể uống ít lại, thói quen thức đêm cũng có thể sửa: "Sau này phải phiền em giám sát anh rồi."

Nghe vậy, động tác tay của Khương Diệc Xu hơi dừng lại: "Em… em vẫn khó chịu.”

“Khó chịu chỗ nào?" Trần Giang Hà hỏi.

“Trong lòng." Khương Diệc Xu thành thật trả lời.

Trần Giang Hà giơ tay lên: "Anh giúp em xoa bóp.”

“Không cần." Khương Diệc Xu mím môi nhỏ giọng từ chối: "Tự em xoa dịu là được.”

“Hả?" Trần Giang Hà nhíu mày, lời này sao nghe có chút không đúng.

Bản thân Khương Diệc Xu cũng ý thức được không đúng, hai má bỗng nhiên phiếm hồng, quay đầu nhìn chỗ khác, sau đó hỏi anh: "Tối nay anh không về trường học sao?"

“Em muốn đuổi anh đi à?" Trần Giang Hà hỏi.

“Không muốn." Khương Diệc Xu lắc đầu.

“Vậy anh ở lại đây với em." Trần Giang Hà đứng dậy ôm cô: "Sao tóc em lại ướt vậy?”

“Ra mồ hôi." Khương Diệc Xu trả lời.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0