Ăn xong bữa sáng, Trần Giang Hà lái xe đến bộ phận kỹ thuật của công ty.
"Tổng giám đốc Trần, bên phía Xí Nga hành động rất nhanh, suốt đêm cho ra ba cái app chat voice trò chuyện, chức năng thiết kế bao gồm cả biểu tượng logo dường như giống với Voice chat Quả Liêu của chúng ta như đúc.”
Trần Giang Hà vừa mới xuất hiện ở bộ phận kỹ thuật, giám đốc kỹ thuật phụ trách khai thác phát triển Voice chat Quả Liêu Trương Văn Huân lập tức tìm anh báo cáo tình hình.
Trần Giang Hà nhìn sự lo lắng trên mặt Trương Văn Huân, cười trấn an nói: "Bình tĩnh một chút, không cần gấp, bên phía người ta nhìn thì như đẩy ra ba cái app mới suốt đêm, nhưng thực tế sớm đã có mưu tính trước rồi."
Anh rất hiểu phong cách làm việc của tập đoàn Xí Nga, có đầy đủ vốn liếng và đoàn đội pháp vụ mạnh mẽ bảo vệ hộ tống, làm việc căn bản không cần phải băn khoăn, cũng không cần nói đạo lý gì.
“App Voice chat của chúng ta, có vài chi tiết bọn họ tạm thời không thể bắt chước được.”
Trần Giang Hà rất tự tin với sản phẩm của mình: "Cậu cứ dựa theo nhiệm vụ tôi giao ngày hôm qua, an tâm dẫn đoàn làm phần mềm ưu hóa là được.”
“Được.”
Trương Văn Huân gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Trần Giang Hà, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tôi nghi ngờ có người đem mã của chúng ta tiết lộ, bằng không bên phía chim cánh cụt tuyệt đối không có khả năng làm ra phần mềm tương tư chúng ta nhanh như vậy."
Trần Giang Hà nghe vậy nhíu mày, đây là vấn đề thường xuyên gặp phải trong quá trình phát triển của công ty Internet, hơn nữa còn là vấn đề rất khó khăn, ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích cốt lõi của công ty.
“Bình thường lúc làm việc chú ý một chút, có tình huống gì thì trực tiếp báo cáo với tôi.”
Trần Giang Hà hời hợt dặn dò Trương Văn Huân, trong lòng lại đang cân nhắc thành lập một tổ giám sát kỹ thuật, nghiêm khắc tra rõ việc này, chỉ có chỉnh đốn tốt nội bộ, mới có thể đồng tâm hiệp lực chống đỡ kẻ thù lớn mạnh bên ngoài.
Ở bộ phận kỹ thuật hơn một giờ, Trần Giang Hà lại lái xe trở về đại học tài chính.
Sáng nay có tiết "Lễ nghi công sở" do cô giáo Từ giảng dạy, sáng sớm lão Lưu đã nhắn tin thông báo cho Trần Giang Hà.
“Báo cáo!”
Trần Giang Hà tuy muộn nhưng cũng đã đến nơi, đứng ở cửa cười hì hì hô một tiếng báo cáo.
Lễ nghi công sở là tiết học nhỏ, ngồi trong phòng học đều là các bạn học lớp 1 khoa quản trị kinh doanh.
Từ Chỉ Tích quay đầu nhìn anh, trong phòng học các bạn học cũng thò đầu ra nhìn về phía lớp trưởng, cũng không biết là người nào trước hô câu: "Lớp trưởng, lại đến phát đường à!"
Ngay sau đó có một đám người ồn ào theo: "Lớp trưởng, đến phát đường à!”
“E hèm!" Từ Chỉ Tích ở trên bục giảng khẽ nhắc một tiếng duy trì kỷ luật.
Kết quả mọi người vẫn cợt nhả.
“Được rồi.”
Trần Giang Hà đi vào phòng học, anh vừa lên tiếng, mọi người lập tức nín cười an tĩnh lại.
"Ăn đường dễ bị sâu răng, năm cân đường đổi thành đi du lịch thì sao?" Trần Giang Hà hỏi: "Quê cô giáo Từ ở Phù Nguyên, được mệnh danh là làng quê đẹp nhất thiên hạ, ai muốn đi thì giơ tay lên."
Vừa dứt lời, tất cả bạn học đồng loạt giơ tay.
Từ Chỉ Tích khẽ trừng anh một cái, tên này rất biết thu phục lòng người.
“Tôi chỉ là giả bộ làm màu chút thôi, các cậu phối hợp như thế làm gì?
Trần Giang Hà nhếch miệng cười, nhìn một vòng phát hiện tiểu thư nhỏ vậy mà là người ồn ào tích cực nhất, anh yên lặng xách ghế ngồi hàng đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Chỉ Tích: "Cô giáo Từ, vui lòng tiếp tục công việc của cô.”
Tiết học Lễ nghi công sở của cô Từ có lẽ là tiết học mà Trần Giang Hà nghiêm túc lắng nghe nhất kể từ khi vào đại học.
Tất nhiên, chắc chắn không phải là vì cô Từ xinh đẹp, hay là bài giảng rất sinh động và thú vị nên anh ấy mới nghiêm túc nghe giảng, mà chủ yếu là bị thu hút bởi nội dung.
"Đây mới là điều mà các trường đại học nên dạy. Nếu mọi người đều được học Lễ nghi công sở, thì ông chủ có thể trở nên vô lý."
Trần Giang Hà cảm thấy rất hữu ích, đặc biệt là khi liếc nhìn thấy Lâm Tư Tề cũng đang rất chăm chú lắng nghe, trong lòng anh càng cảm thấy thoải mái hơn.
Phụ đạo viên giảng bài, bí thư chi đoàn nghe giảng, lớp trưởng được lợi.
"Không có nghi ngờ gì về tính vững vàng của tam giác này."
Trần Giang Hà bẻ ngón tay và thêm một đường trung trực quan trọng, vậy thì càng vững vàng hơn rồi.
Ở hàng cuối lớp học, Tôn Thiên nhìn cô Từ trên bục giảng, rồi lại nhìn em gái Lâm, đến gần Lưu Đống Lương, nhỏ tiếng hỏi : “Lưu ca, anh nói xem, bây giờ giống như tam ca, chắc đã là lý tưởng cuối cùng của đàn ông rồi nhỉ ?"
“Đối với người bình thường mà nói, chừng đó gần như là đủ rồi.” Lưu Đống Lương gật đầu tán thành, nhưng lại nhỏ tiếng lẩm bẩm : “Vẫn còn cách lý tưởng cuối cùng của tôi một chút.”
“Lý tưởng cuối cùng của anh là gì ?” Tôn Thiên tò mò hỏi, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Lưu ca muốn bay lên trời và sánh vai cùng với mặt trời hay sao ?
------
Dịch: MBMH Translate