Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 657 - Chương 657: Lý Tưởng Cuối Cùng Của Đàn Ông, Sự Chân Thành Ần Giấu Trong Chiêu Trò

Chương 657: Lý Tưởng Cuối Cùng Của Đàn Ông, Sự Chân Thành Ần Giấu Trong Chiêu Trò Chương 657: Lý Tưởng Cuối Cùng Của Đàn Ông, Sự Chân Thành Ần Giấu Trong Chiêu Trò

Lưu Đống Lương suy nghĩ một chút : “Nói thế này với cậu vậy, người hàng xóm nhà tôi cao chưa tới 1,6 mét, ngoại hình cũng rất xấu xí, nhưng người ta rất can đảm, anh ta đã kiếm được số tiền lớn đầu tiên nhờ việc buôn lậu hàng đông lạnh, sau đó làm bất động sản lại kiếm được mấy trăm triệu nhân dân tệ.”

“Nghe có vẻ còn kém xa so với tam ca.” Tôn Thiên bĩu môi.

"Cậu nghe tôi nói hết đã." Lưu Đống Lương tiếp tục nói : "Người ta xây dựng một khu chung cư để đặc biệt bố trí cho các nhân tình, con số cụ thể thì không rõ. Dù sao thì mỗi năm anh ta về nhà đều là đem theo những người khác nhau, ai nấy đều rất xinh đẹp."

"Cái này..." Tôn Thiên có vẻ kinh ngạc: "Ngầu như vậy sao ?"

Lưu Đống Lương hạ thấp giọng :“Chỉ có chuyện mà cậu không ngờ đến chứ không có chuyện người ta không làm được. Hiện tại, kỹ nữ đẹp nhất trong câu lạc bộ, có mấy trăm tệ là có thể biểu diễn mười tám loại kỹ thuật miệng và võ nghệ rồi. Nếu có mấy trăm triệu tệ trong tay, vậy thì chẳng phải là muốn làm gì thì làm sao ?"

"Thế giới của người giàu thật là đồi bại."

Tôn Thiên nhỏ tiếng châm biếm, sau đó hỏi: “Lưu ca, buôn lậu hàng đông lạnh có phải kiếm tiền rất nhanh không ?”

“Cậu nghĩ thử xem, tại sao cơm chân giò Long Giang và cơm gà kho lại rẻ như vậy ?” Lưu Đống Lương đầy ẩn ý hỏi.

“Ừm ?” Tôn Thiên nhướng mày, lập tức hiểu ra, anh nắm lấy cổ tay Lưu Đống Lương nói: “Lưu ca, anh có cửa ngõ không ?”

“Cậu nghĩ cái gì vậy chứ ?” Lưu Đống Lương gõ bàn: “Nghiêm túc nghe giảng, tiết học của phụ đạo viên mà cậu cũng dám không tập trung sao ?”

Tôn Thiên gãi đầu, lẩm bẩm trong lòng : “Tôi chỉ là muốn làm giàu nhanh một chút để cưới Lưu Tử Du, nhưng có nghĩ đến chuyện muốn xây khu chung cư để bố trí tình nhân đâu.”

Trong giờ giải lao, bạn học Lưu Tử Du, người ngồi phía trước cách mấy hàng ghế, đứng dậy và đi về phía hàng ghế sau.

"Đến tìm tôi sao ?" Tôn Thiên ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Tử Du, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.

“Cuốn sổ ghi chép này là của cậu phải không ?”

Lưu Tử Du đi thẳng tới chỗ Tôn Thiên, ngữ khí lạnh lùng hỏi.

Tôn Thiên có chút ngơ ngác, đang lo lắng không biết nên giải thích với cô như thế nào. Lúc này, Vương Viễn Bằng ngồi bên cạnh cách đó không xa, cười ha ha đến gần : “Đây chẳng phải sổ ghi chép của tôi sao ? Tìm lâu lắm rồi mà cũng không tìm thấy."

Lưu Tử Du nhìn Vương Viễn Bằng, không nói một lời trả lại cuốn sổ cho anh, trước khi rời đi còn trừng mắt hung dữ với Tôn Thiên rồi quay người đi về chỗ ngồi.

"Haizz."

Tôn Thiên thở dài, nằm nhòa người ra bàn với vẻ mặt chán nản.

"Thở dài gì chứ hả."

Vương Viễn Bằng vỗ vỗ vai Tôn Thiên động viên : "Người ta tức giận vì cậu, chắc chắn là trong lòng để tâm, cố lên."

Sau khi khích lệ Tôn Thiên, Vương Viễn Bằng ôm cuốn sổ trở lại chỗ ngồi, lật lại những ghi chép mình đã ghi hồi năm thứ nhất, khi nhìn thấy Lưu Tử Du đứng đầu danh sách bốn sao, trong lòng anh bất giác có chút thương cảm : “Mẹ nó, lão tử phóng túng từ năm nhất đến năm ba, vốn nghĩ rằng bản thân thu hoạch đầy ắp, nhưng thực tế lại giống như đang thu thập đồng nát, sống còn không bằng tiểu Thiên !

"Từ hôm nay trở đi, lão tử phải một lòng một dạ tập trung vào việc học, tạm thời không động đến chuyện yêu đương."

Vương Viễn Bằng hạ quyết tâm, lấy chuyên đề thi lên nghiên cứu sinh từ trong bàn học ra và bắt đầu nghiên cứu nó một cách nghiêm túc.

"Trần Giang Hà, em ra ngoài với tôi."

Tan học, Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm lên bệ giảng, xoay người đi ra khỏi phòng học.

“Vừa hay em có thứ muốn đưa cho cô.” Trần Giang Hà sờ túi quần, quay đầu nhìn cô thư ký nhỏ, đứng dậy đi theo phía sau.

Sau khi rời khỏi tòa nhà giảng dạy, Từ Chỉ Tích đột nhiên quay người lại, nhìn Trần Giang Hà hỏi : “Anh thực sự muốn tổ chức một chuyến đi ngoại tỉnh à ?”

Trần Giang Hà cười: “Quả thực là có ý nghĩ này, có điều việc này anh nói thôi thì không được, phải nghe ý kiến ​​của lãnh đạo.”

Từ Chỉ Tích chớp chớp mắt : “Ai là lãnh đạo của anh ?”

“Phụ đạo viên của anh đó.”

Trần Giang Hà trả lời như lẽ đương nhiên.

"Xì."

Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng xì một tiếng : "Đồ vô sỉ. Phụ đạo viên là của tất cả mọi người, không phải của riêng anh."

"Được rồi, phụ đạo viên không muốn đưa ra ý kiến, anh sẽ đi tìm bí thư chi đoàn để thảo luận." Trần Giang Hà bất lực nhún nhún vai, xoay người đi vào tòa nhà giảng dạy.

Từ Chỉ Tích có chút sững sờ, nhìn anh ta cứ như vậy mà tìm Lâm Tư Tề thật.

"Quay lại."

Từ Chỉ Tích trong lòng hét lớn một tiếng, nhưng Trần Giang Hà lại không hề quay đầu lại, cô dậm chân giận dữ, buồn rầu một mình bỏ đi.

Đi được chưa bao xa, thì trước mắt cô chợt thoáng qua một bóng người, lớp trưởng Trần khiến cô tức giận đó lại xuất hiện.

Anh chặn đường của cô Từ, cúi đầu nhìn cô: “Em tức giận rồi à ?”

“Không có.” Từ Chỉ Tích lườm anh một cái, sau đó quay đầu nhìn đi chỗ khác.

“Không tức giận thì tốt.”

Trần Giang Hà vừa nói xong thì đột nhiên ngồi xổm xuống.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0