"Thích." Lâm Tư Tề cầm nó trong lòng bàn tay, đứng dậy lau mồ hôi trên trán Trần Giang Hà : "Dính lên một chút mùi của anh thì sẽ càng thích hơn."
“Nghịch ngợm.” Trần Giang Hà nhéo nhéo má cô thư ký nhỏ với vẻ mặt cưng chiều, sau đó nói : “Mấy ngày nữa anh phải đến trụ sở chính của Xí Nga, em đi cùng anh nhé.”
"Được." Lâm Tư Tề vui vẻ đồng ý.
"Còn có một việc vô cùng quan trọng cần đích thân em đi làm."
Trần Giang Hà thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc ghé sát bên tai cô thư ký nhỏ : "Bộ phận kỹ thuật có thể có gián điệp, em chọn mấy nhân viên đáng tin cậy từ bộ phận kiểm soát qua đó bí mật điều tra."
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Lâm Tư Tề trở nên nghiêm túc, với tư cách là Giám đốc nhân sự của công ty, cô cảm thấy bản thân có trách nhiệm không thể thoái thác khi bộ phận nòng cốt như bộ phận kỹ thuật lại xuất hiện nội gián : “Em sẽ đến bộ phận kiểm soát để chọn người, tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất để tóm được tên nội gián đó."
"Bất kể là ai, dù là cấp bậc nào, một khi điều tra ra được vấn đề, có được bằng chứng, hãy báo cáo trực tiếp cho anh."
Trần Giang Hà trên miệng thì nói nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự quả đoán quyết không nhân nhượng.
"Được." Lâm Tư Tề gật đầu đồng ý, rồi đứng dậy đi làm việc.
Trần Giang Hà hoàn toàn yên tâm về năng lực thi hành của cô thư ký nhỏ, nỗi lo duy nhất của anh bây giờ chính là nguồn vốn.
Mặc dù trong tay Trần Giang Hà nắm giữ cổ phiếu của Tập đoàn An Hạ với trị giá hơn 7 tỷ nhân dân tệ, còn có bất động sản và đất đai cốt lõi ở các thành phố hạng nhất với trị giá gần 2 tỷ nhân dân tệ cùng với nguồn vốn thanh khoản hơn 500 triệu nhân dân tệ trong tài khoản cá nhân, nhưng anh vẫn có sự lo lắng mãnh liệt về nguồn vốn.
Cổ phiếu của Tập đoàn An Hạ tạm thời không thể chuyển đổi thành tiền mặt, bất động sản và đất đai chủ yếu được mua bằng các khoản vay thế chấp, tiền trong tài khoản cá nhân phải được dùng để trả khoản vay.
May mắn thay, Light Chaser đã huy động được 800 triệu đô la Mỹ trong vòng tài trợ Series C và hiện còn có hơn 4 tỷ tiền mặt, điều này có thể hỗ trợ công ty tiếp tục phát triển nhanh chóng trong ít nhất nửa năm.
Tuy nhiên, đây là ước tính được đưa ra trong tình huống Tập đoàn Xí Nga và Red Rock Capital vẫn chưa rút vốn, một khi hai cổ đông lớn này rút vốn thì nhiều chuyện sẽ khó nói.
"Các tài khoản đăng ký mới hàng ngày, số lượng người dùng hàng ngày, hàng tháng tháng của của Voice Chat Quả Liêu đều đang tăng trưởng bùng nổ. Nếu cho mình thêm một năm rưỡi nữa, thời điểm tốt nhất để đầu tư tài trợ cho Gala Lễ hội Mùa xuân 2010, dẫn đầu trong việc kích hoạt chức năng phát hồng bao của phần mềm trò chuyện trên điện thoại thông minh, như vậy chuyện lớn chẳng phải xong rồi sao ?”
Trần Giang Hà bật máy tính, ngồi trong văn phòng cẩn thận xem xét dữ liệu nền của Voice Chat Quả Liêu, anh thực sự mong thời gian có thể trôi qua nhanh hơn chút.
Chỉ tiếc là, mọi chuyện đã đi ngược lại mong muốn của anh, anh ngồi trước máy tính rất lâu, mặt trời ngoài cửa sổ vẫn còn trên cao. Sắp đến tháng 10, ở Quảng Đông vẫn nắng nóng kéo dài, ngày nào cũng 35, 36 độ, máy điều hòa trong văn phòng bật ở nhiệt độ dưới 20 độ, nhưng vẫn là khó giấu được sự nôn nóng.
Trần Giang Hà đang định tắt máy tính đi tìm chỗ khác ngồi, thì ảnh đại diện QQ của anh nhảy mấy cái, bấm vào là tin nhắn của Tần Thiệu Hải : "Giang Hà, tối nay cậu rảnh không ? Trương Minh Kiệt mời đi ăn, cùng nhau tụ họp ở chỗ cũ nhé.”
"Trương Minh Kiệt mời ăn cơm ?" Trần Giang Hà có chút kinh ngạc.
Gia đình của bạn học Trương rất giàu có nhưng người lại khá keo kiệt, ngoại trừ buổi họp lớp ở Đại học Trung Sơn năm thứ nhất anh ta bị động đãi khách, những lúc khác khi gặp bạn học, một điếu thuốc cũng không nỡ cho.
"Trương Minh Kiệt đã được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, chắc là muốn khoe khoang trước mặt các bạn cùng lớp, cho nên... cậu biết đấy." Tần Thiệu Hải thêm vào sau tin nhắn ba biểu tượng cảm xúc cười ngốc nghếch.
“Tôi không hiểu.” Trần Giang Hà trợn trắng mắt, tùy ý gõ một câu hỏi : “Chỗ cũ là chỉ Lan Quế Phường sao ?”
"Cậu nghĩ nhiều rồi, nơi đó cũng chỉ có Trần tổng mới có thể thường xuyên đưa chúng tôi đi tiêu tiền thôi. Năng lực tài chính của bạn học Trương đi một lần là liền rút lui."
Tần Thiệu Hải gửi mấy cái nhãn dán lẩm bẩm : “Nếu có thời gian, cậu có thể trực tiếp đến quán đồ nướng nhà Lão Triệu ở cổng chính của trường Đại học Công nghiệp Quảng Đông của chúng tôi, giá cả phải chăng, sạch sẽ lại hợp vệ sinh.”
Trần Giang Hà nhịn cười : “Tôi sẽ suy nghĩ.”
Tần Thiệu Hải: “Cậu cứ từ từ suy nghĩ đi, tôi bảo Thu Nhã gọi Diệc Xu đến.”
“Fuck, mày đợi đó cho ông."
Trần Giang Hà ném cho anh một nhãn dán "quả bom", đăng xuất khỏi QQ trên máy tính, lập tức bước ra khỏi văn phòng.
------
Dịch: MBMH Translate