Tục ngữ nói ăn người miệng ngắn, mục đích Trương Minh Kiệt mời cơm hôm nay chính là vì muốn trong lúc khoa trương nghe được mấy lời có ích, mấy người bạn học cũng rất ủng hộ, cả đám đều cười vui vẻ khen anh ta ưu tú.
"Giang Hà, cậu cũng bảo đảm nghiên cứu đúng không?” Tần Thiệu Hải đột nhiên hỏi Trần Giang Hà.
“Ừm, đang chờ Thanh Bắc xem trường nào gửi thông báo trước.”
Trần Giang Hà nghiêm túc gật đầu trả lời, sau đó cười cười dưới ánh nhìn chăm chú và hâm mộ của đa số các bạn học: “Nếu hai trường Thanh Bắc đều không thông báo thì tôi đành phải chăm chỉ học tập đến khi tốt nghiệp, đợi khi lấy được bằng cử nhân và chứng nhận tốt nghiệp rồi cuốn gói khỏi Học viện Tài chính.”
Vừa nghe mấy lời này, tất cả mọi người đều cười, giám đốc Trần nói cứ nửa thật nửa đùa, năng lực giả vờ còn cao hơn bạn học Trương nhiều. Trương Minh Kiệt cũng cười theo, khiêm tốn không nói lời nào.
"Diệc Xu, cảm cảm thấy thế nào?" Trần Giang Hà quay đầu hỏi Khương Diệc Xu.
"Rất tốt." Hai mắt Khương Diệc Xu sáng lấp lánh, cười rất đẹp mắt
"Em cũng cố gắng một chút, tranh thủ để sau này còn có thể học với anh.” Trần Giang Hà cổ vũ Khương Diệc Xu.
"Được." Khương Diệc Xu gật đầu đồng ý.
Lúc này, Tần Thiệu Hải đứng dậy, móc tờ tiền đưa cho Trần Giang Hà: “Giám đốc Trần, làm điếu thuốc, khoe khoang mà thiếu điếu thuốc cứ thấy thiếu thiếu sao ấy.”
"Không được, đang cai.”
Trần Giang Hà khoát tay, lập tức báo cáo với Khương Diệc Xu: “Tối nay anh uống ít bia với mấy người bạn học được không?”
Khương Diệc Xu hiểu ý cười một tiếng: "Có thể."
Sau khi báo cáo xong, Trần Giang Hà phát hiện ánh mắt các bạn học nam nhìn mình trở nên vô cùng bất thường, anh nhẹ nhàng nhận lấy ly sữa bò dì nhỏ đưa dưới bàn.
Uống sữa trước rồi mới uống rượu, ai không say người đó là con chó.
Đến cuối cùng hơn phân nửa bạn học đều uống đến gục ngã mà Trần Giang Hà chỉ mới hơi say.
Nhìn mấy người bạn học nằm la liệt trên bàn say không dậy nổi, Trần Giang Hà lắc đầu: "Một đám cặn bã, cho các người cơ hội chiến với tôi rồi mà cũng không làm được.”
"Thiệu Hải, biển, gọi điện kêu mấy người bạn cùng phòng của cậu tới giải quyết mấy người này.”
Sau khi ra lệnh cho Tần Thiểu Hải rồi ngó Trương Minh Kiệt đang gục trên bàn bất tỉnh nhân sự, Trần Giang Hà đến quầy lễ tân thanh toán hóa đơn sẵn tiện đưa ít tiền cho Tần Thiệu Hải: "Đêm hôm khuya khoắt không thể để bạn cùng phòng của cậu đi một chuyến vô ích."
Tần Thiệu Hải có chút mơ hồ: “Giang Hà, đây không giống phong cách của cậu. trước kia cậu không như vậy.”
"Trước kia cậu ta là tình địch của tôi, bây giờ là bạn học.”
Trần Giang Hà vỗ vai Tần Thiệu Hải: “Vất vả rồi.”
Nói xong, Trần Giang Hà đưa dì nhỏ và Khương Diệc Xu lên xe.
Đêm nay Trịnh Gia Hân là người duy nhất không uống rượu nên cô đảm nhiệm việc lái xe, còn Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu ngồi ghế sau.
“Cuối cùng dì nhỏ cũng trải nghiệm được sự sung sướng khi làm ông chủ.”
Trần Giang Hà nằm ngửa ra ghế, một ta nắm bàn tay nhỏ nhắn của Khương Diệc Xu, tay còn lại đặt trên đùi cô nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác như đang mơ vừa mềm mại vừa dễ chịu.
Đáng tiếc là khoảng cách từ cổng chính Quảng Đông đến khu dân cư các cô ở cung chỉ một cây rưỡi, chỉ cần lên ga một cái rồi rẽ qua một ngã tư đã đến.
"Dì nhỏ."
Trước khi xuống xe, Trần Giang Hà gọi một tiếng.
"Làm gì?" Trịnh Gia Hân quay đầu nhìn anh: "Đừng nói là làm nũng để dì bế xuống xe chứ?”
Gương mặt mo của Trần Giang Hà đỏ ửng: “Không đến mức đó, không đến mức đó."
“Vậy con muốn làm cái gì?” Trịnh Gia Hân hỏi.
Trần Giang Hà móc trong túi ra một hộp quả nhỏ đưa cho cô: “Tặng cho dì.”
"Không lẽ bên trong giấu một con sâu róm đó chứ.”
Trịnh Gia Hân nghi ngờ nhận lấy, cẩn thận từng li từng tí mở ra nhìn, bên trong là một tấm thẻ.
"Thẻ độc quyền của người phát ngôn Chanel.” Hai mắt Trịnh Gia Hân sáng lên.
"Phải tìm chút quan hệ mới làm được, sau này tiểu thư Trịnh Gia Hân đến cửa hàng Chanel đều sẽ được hưởng thụ đãi ngộ cấp đại minh tinh, cảm thấy thế nào?” Trần Giang Hà cười hỏi.
"Không uổng công yêu thương con.”
Trịnh Gia Hân hít mũi một cái, quay đầu đưa tay lên chùi nước mắt.
Trần Giang Hà thấy vậy thì nao lòng, trước giờ anh chưa từng thấy dì nhỏ rơi nước mắt, hôm nay là lần đầu tiên.
Trịnh Gia Hân cắn môi nói: “Con và Diệc Xu lên lầu trước đi, dì muốn ở dưới này tản bộ hai vòng.”
"Được, dì đi dạo đi, con và Diệc Xu lên trước đây.”
Trần Giang Hà nói xong thì dìu Diệc Xu xuống xe, rồi phủi mông đi lên lầu.
Trịnh Gia Hân ngồi trong xe nắm chặt tấm thẻ trên tay. Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay và chiếc Mercedes-Benz E đỗ cách đó không xa, nhỏ giọng thầm thì: "Tiểu tử thối, con đang muốn giúp dì biến tất cả mơ ước trước kia thành sự thật sao?”
------
Dịch: MBMH Translate