Đàn ông say rượu mà vẫn giữ được tỉnh táo thì thường thích làm ba chuyện: gọi điện tỏ tình với cô gái mình thích, tìm người yêu cũ đòi quay lại và quyến rũ đàn ông.
Nghiên cứu khoa học cho thấy, uống rượu với số lượng vừa đủ có thể kích thích tuần hoàn máu, cũng có hiệu quả làm tê liệt. Trong tình huống sức khỏe ổn định không khác gì đánh trận giành được buff đôi xanh đỏ, gank rối tinh rối mù.
Sau khi Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu về phòng, anh trở tay đóng cửa lại rồi nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
"Em…..tối nay em phải học từ vựng.”
Khương Diệc Xu có hơi khẩn trương nói: “Còn phải viết tiểu luận.”
"Ôm một chút là được, anh không làm gì khác đâu.” Trần Giang Hà nói một cách rất bình tĩnh.
"Ừm." Khương Diệc Xu cũng nhẹ nhàng thả lòng, tay nhỏ vòng qua eo Trần Giang Hà, gương mặt đỏ ửng dán lên lồng ngực anh, nhỏ giọng hỏi: "Như vậy được rồi chứ?"
"Được rồi." Trần Giang Hà đưa tay vén tóc cô ra sau tai rồi cúi đầu nhìn cô.
Khương Diệc Xu cũng phát giác được ánh mắt của anh, cô lặng lẽ ngẩng mặt lên, lông mi thật dài chớp chớp, đôi mắt hạnh trong veo như trước phản chiếu gương mặt Trần Giang Hà.
Đôi mắt cô nhóc này rất động lòng người, Trần Giang Hà nhìn chăm chú thật lâu rồi vỗ vỗ váy cô: “Được rồi, không được nhìn anh nữa, học từ vựng đi.”
"Anh muốn học cùng em không?” Khương Diệc Xu dịu dàng hỏi.
"Trình độ Anh văn của anh còn chưa viết được nửa bức thư tình.”
Trần Giang Hà lắc đầu cười, mở điều hòa rồi leo lên giường nằm.
Khương Diệc Xu thì xoay người giúp anh xếp gọn lại đôi dép lê mới hất ra, sau đó lấy một cái máy MP4 ra luyện nghe tiếng Anh.
Trần Giang Hà nằm trên giường chơi điện thoại nhưng rất nhanh sau đó đã bị tiếng đọc từ vựng tiếng Anh của Khương Diệc Xu thôi miên.
Không biết ngủ bao lâu, Trần Giang Hà mơ mơ màng màng có cảm giác bên cạnh mình nhiều thêm một khối kẹo đường mềm mềm, lúc hít thở còn có mùi sữa bò thơm ngọt nhè nhẹ quanh quẩn bên chóp mũi. Anh giơ tay ra ôm người vào lòng theo bản năng.
"Không ngủ sao?"
Khương Diệc Xu rụt người lại, nhỏ giọng hỏi.
“Ừ.” Trần Giang Hà trả lời.
"Ồ." Khương Diệc Xu giơ một tay nắm lấy cổ tay Trần Giang Hà, còn một tay giật giật chăn mền.
Cô sức yếu, động tác vô cùng nhẹ nhàng, giật mấy lần cái chăn cũng không nhúc nhích được chút nào, cuối cùng Trần Giang Hà khoát tay bao cả người lẫn chăn.
Khương Diệc Xu co chân lên nhủ một con thỏ, nghiêng người đưa lưng về phía Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà bỏ tay vào trong chăn, vừa lúc đụng trúng mu bàn chân hơi lạnh của cô: “Chân em có hơi lạnh."
"Em mới rửa chân." Khương Diệc Xu nhẹ giọng trả lời.
"Em xoay người qua đây gác chân lên, anh sưởi ấm giúp em.” Trần Giang Hà nói.
Khương Diệc Xu cũng làm theo, cô xoay người lại mặc cho anh vắt hai chân mình ngang qua bụng dưới, dùng khuỷu tay kẹp lấy.
"Như vậy thì có hơi kỳ lạ….” Khương Diệc Xu nói.
"Kỳ lạ sao?" Trần Giang Hà xích lại gần cô rồi nói nhỏ bên tai: “Bây giờ nếu em kêu hai tiếng anh trai thì có kỳ lạ hơn không?”
“Ừm." Gương mặt Khương Diệc Xu nóng lên, nói ngập ngừng: “bây giờ không kêu.”
"Vậy thì không kêu, tránh cho âm thanh truyền qua phòng dì nhỏ kế bên.”
Trần Giang Hà nhẹ nhàng nâng chân Khương Diệc Xu lên, sau khi giải tỏa thì nhỏ giọng nói.
...
Ngày thứ hai, Trần Giang Hà dậy sớm như thường lệ sáng sớm, tự mình xuống bếp làm bữa sáng bất ngờ, kết quả là dì nhỏ ngủ đến khi mặt trời lên cao, còn Khương Diệc Xu cũng xin nghỉ phép để nghỉ ngơi.
Sau khi ăn sáng một mình xong, Trần Giang Hà lái xe trở về trụ sở Light Chaser.
"Ông chủ, công ty có khách tới chơi, là một người Mỹ tóc vàng mắt xanh.”
Trần Giang Hà nhận điện thoại của thư ký nhỏ trên đường đi.
"Tới để làm gì?" Trần Giang Hà hỏi.
"Anh ta tuyên bố mình là giám đốc đầu tư chiến lược cấp cao của Quỹ Vanguard khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, cố ý đến đầu tư cho phần mềm nói chuyện bằng giọng nói của chúng ta.” Lâm Tư tề báo cáo.
"Quỹ Vanguard?" Trần Giang Hà chau mày.
Lai lịch của quỹ ngân sách này cũng không nhỏ, thậm chí còn từng một lần được vinh dự cấp vốn cho hàng không mẫu hạm, công ty Quỹ Sao anh đầu tiên. Và đây cũng là nhà tài trợ chính cho nhiều công ty khoa học kỹ thuật internet nổi tiếng trên thế giới như Apple, Microsoft, Google, Amazon.
"Anh ta đến một mình à?” Trần Giang Hà hỏi.
"Đúng thế." Lâm Tư Tề đặc biệt bổ sung một câu: “Anh ta đạp xe đạp tới, mà vừa đến đã điểm mặt gọi tên yêu cầu gặp anh.”
Trần Giang Hà cười cười, hỏi: "Anh ta biết nói tiếng Trung chứ?”
“Nói tiếng phổ thông rất lưu loát." Lâm Tư Tề cười trả lời.
"Được, khoảng chừng hai mươi phút nữa anh sẽ tới, em sắp xếp cho anh ta đến phòng làm việc của anh ngồi một chút.” Trần Giang Hà nói.
"Được ạ."
Sau khi nói xong, Lâm Tư Tề chờ đầu dây bên kia cúp máy rồi đi làm việc theo chỉ thị.
------
Dịch: MBMH Translate