Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 684 - Chương 684: Thẳng Thắn Được Khoan Hồng, Chống Cự Bị Nghiêm Trị

Chương 684: Thẳng Thắn Được Khoan Hồng, Chống Cự Bị Nghiêm Trị Chương 684: Thẳng Thắn Được Khoan Hồng, Chống Cự Bị Nghiêm Trị

Hồ Nguyệt không lớn, phong cảnh như tranh vẽ, là một trong những điểm hẹn hò phổ biến nhất trong Đại Học Tài Chính.

“Đến ngay.”

Từ Chỉ Tích hiếm khi chủ động một lần, Trần Giang Hà tất nhiên sẽ không từ chối.

Cuối cùng cũng có cảm giác mát ở phía đông Quảng Đông vào tháng 11, thời tiết vẫn trời trong, nhưng ánh mặt trời đã không còn nắng gắt nữa, mây trắng lơ lửng giữa trời xanh, làn gió chầm chậm đến, hồ Nguyệt yên tĩnh lấp lánh sóng nước.

“Lúc trưa cậu uống rượu đúng không?”

Từ Chỉ Tích hiếm khi tản bộ bên hồ Nguyệt với Trần Giang Hà, ngửi được mùi rượu trên người anh, nhẹ giọng hỏi một câu.

“Ừ.” Trần Giang Hà bình tĩnh gật đầu, cô Từ rất ít hỏi chuyện của anh, nếu hỏi nghĩa là cô muốn biết.

“Uống với ai?” Từ Chỉ Tích lại hỏi.

“Đối tác hợp tác.” Trần Giang Hà mỉm cười trả lời: “Nữ, trông xinh đẹp, nhưng không đẹp bằng em.”

Từ Chỉ Tích nhịn không được bật cười: “Không hỏi anh những thứ này, sao chưa đánh đã khai rồi.”

Trần Giang Hà nhìn cô Từ đang nở nụ cười xinh đẹp, như có thâm ý nói: “Thẳng thắn được khoan hồng.”

“Ngồi tù mọt gông.” Đôi mắt Từ Chỉ Tích nhìn thẳng vào mắt anh.

Trần Giang Hà chớp mắt nói tiếp: “Chống cự bị nghiêm trị.”

Từ Chỉ Tích giơ tay lên bóp mặt anh: “Về nhà ăn tết.”

“Được.”

Trần Giang Hà sảng khoái đồng ý.

Từ Chỉ Tích cười chúm chím buông anh ra, chắp hai tay sau lưng đi về phía trước, cô mặc một chiếc áo len dệt trắng, váy lắc lư qua đầu gối, để lộ bắp chân trắng nõn mềm mại, chân cô vẫn đi đôi dép xăng đan nhỏ pha lê, bước trên con đường đầy lá ven hồ, đẹp như một bức tranh mùa thu.

Cô bước đi chú tâm việc của mình, lại lơ đãng quay đầu liếc mắt nhìn, nhận ra Trần Giang Hà còn ở sau lưng, nên yên tâm tiếp tục đi về phía trước.

“Cuộc sống đại học thật là tốt đẹp, tiếc là thời gian như chớp mắt, lại sắp tốt nghiệp rồi.”

Trong lòng Trần Giang Hà có chút xúc động,

Cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm, rất nhiều người lớn tuổi khi quay đầu lại nhìn, những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ khó quên nhất trong ký ức thường là quãng thời gian học đại học.

Lên đại học, không có áp lực học tập làm người ta ngột ngạt như thời cấp 3, kinh tế có người trong gia đình lo liệu, yêu đương cũng được cho phép, có thể phô ra cá tính riêng, giải phóng bản tính, còn có thể hướng đến những mục tiêu cao hơn, cuộc sống dường như có những khả năng vô hạn.

“Tình thân, tài sản, danh lợi, tình yêu, giống nhau đều không thể thiếu, tôi tất cả đều muốn.”

Trần Giang Hà đột nhiên nghĩ tới mục tiêu đặt ra hồi năm nhất, đi ngang qua một nơi nhiều người, anh nhìn các cặp đôi xung quanh đang ôm ấp nhau, nhướng mày, hét lên phía trước: “Đàn chị xinh đẹp mặc váy xếp ly cạp cao trước mặt xin đứng lại, hai chúng ta tìm một góc tối hôn nhau!”

“Quao.”

Lúc này náo nhiệt, mấy chục đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Trần Giang Hà và Từ Chỉ Tích.

“Hôn một cái.”

Có người ồn ào.

Từ Chỉ Tích vốn dĩ đi lại cẩn thận, nghe thấy ồn ào trong nháy mắt mặt đỏ đến vành tai, nhanh chân chạy.

“Học trưởng Trần, đuổi theo!”

Quần chúng ăn dưa hết sức nhiệt tình giật dây nói.

“Đuổi cái rắm, người đều đã bị các cậu hù chạy.”

Trần Giang Hà cười mắng một câu, quay người vòng qua hồ Nguyệt, trực tiếp chạy đến ký túc xá giảng viên há miệng chờ sung rụng.

“Tên khốn.”

Trần Giang Hà ở tầng dưới ký túc xá đợi khoảng chừng 3 phút, Từ Chỉ Tích bĩu môi xuất hiện trước mặt anh, mở miệng chính là danh ngôn kinh điển: “Tại sao em lại có một sinh viên vô sỉ như anh thế này?”

Trần Giang Hà vẫn cười đùa cợt nhã: “Anh gọi là đàn chị, đâu có gọi em.”

“Còn nói.” Từ Chỉ Tích nâng quả đấm nhỏ lên muốn đánh anh.

Trần Giang Hà một chút cũng không sợ, ngược lại duỗi tay ôm lấy cô, thoáng dùng sức, chạy một hơi lên tầng năm, tố chất cơ thể mạnh đến bất ngờ.

Khi Từ Chỉ Tích lúc đầu bị anh ôm lên còn có chút giãy giụa, nhưng vừa bước lên cầu thang lập tức bất động trong ngực anh giống như một con thỏ trắng dịu dàng.

Cho đến khi anh quen cửa quen nẻo bước đến ký túc xá 502, mở cửa sau đó tiến vào lại nhấc chân đóng cửa, Từ Chỉ Tích bị đè xuống ghế sô pha ý thức sự việc như vậy có chút không được bình thường.

Trần Giang Hà không nói câu nào, anh rất giỏi dùng hành động để diễn tả háo hức của mình.

Mới đầu Từ Chỉ Tích hơi kháng cự, nhưng thứ háo hứng này rất dễ bị lây.

Đặc biệt vào một buổi chiều đầy nắng như vậy, gió thu làm người ta ngứa ngáy, không có ai làm phiền bạn trên chiếc ghế sô pha vải chật hẹp, có thể không kiêng dè gì.

“Trần Giang Hà, anh thật sự tốt hay xấu.”

Cổ tay trắng nõn của Từ Chỉ Tích quàng vào cổ Trần Giang Hà, mà hiện lên đỏ ửng, đôi mắt ẩm nước, sóng mắt trong veo phản chiếu đường nét khuôn mặt đẹp trai của anh, chiếc kẹp tóc xinh đẹp tơi sang một bên và mái tóc đen vương vãi trên ghế sô pha, còn có khóe môi hơi sưng hồng, toát lên vẻ đẹp mê hoặc.

Trần Giang Hà hít sâu một hơi: “Còn có thể xấu xa hơn.”

“A.”

Từ Chỉ Tích nhỏ giọng kêu lên.

Ngay sau đó chỉ nghe hai tiếng “Lóc cóc” khẽ vang, đôi dép xăng đan pha lê dưới chân đã rơi xuống đất, tiếp đó là áo và váy xếp ly cũng được cởi ra.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0