Lần đầu tiên Trần Giang Hà và Dịch Thải Vi gặp nhau chính là tại ga xe lửa Quảng Châu.
Đó là một đoạn ký ức có chút thú vị, đến mức mà trước đây rất nhiều lần trong giấc mơ vào sáng tinh mơ, khi Trần Giang Hà vô tình mơ thấy học muội Dịch đều là thấy anh lái xe đưa cô đến chỗ gần ga xe lửa thuê phòng, sau đó vào thời khắc quan trọng lại bị đánh thức bởi việc buồn tiểu.
Thật sự là hết sức vô lý.
"Lão đại, đến ga xe lửa rồi, có cần tôi đi vào cùng với anh không ?"
Khi xe đến ga Quảng Châu, tài xế chuyên trách của Trần Giang Hà, Chu Kình Phu quay đầu lại hỏi.
"Không cần, ở bên ngoài đợi tôi."
Trần Giang Hà nhỏ tiếng trả lời.
Chu Kình Phu không nói thêm gì, xuống xe mở cửa cho lão đại. Khi Trần Giang Hà xuống xe, thì mới phát hiện ra tên tiểu tử này thân trên mặc vest, thân dưới mặc quần jean, dưới chân là một đôi giày thể thao thủng lỗ, tràn đầy phong cách mix quần áo. Mái tóc nhuộm trắng rất fashion hơi rối trong gió, trông rất đẹp trai, anh giơ tay vỗ nhẹ vào vai anh ta, khen một câu “Đôi giày không tệ.”
Chu Kình Phu cười toe toét, chụm hai chân lại, lòng bàn chân dẫm xuống đất kêu bang bang : “Bạn gái tôi mua đấy.”
"Không phải là chia tay rồi sao ?" Trần Giang Hà hỏi.
Chu Kình Phu hất mái tóc, cười nói : “Tôi lại tìm được một người khác, là sinh viên đại học, đang học luật.”
Trần Giang Hà nhướng mày nói : “Có tiền đồ, chung sống cho tốt.”
"Được ạ."
Chu Kình Phu gật đầu, lão đại nói có tiền đồ, vậy thì nhất định phải nắm cho chắc, không được để tuột mất.
Trần Giang Hà sải bước về phía chỗ soát vé vào cửa bên ngoài nhà ga. Mặc dù, bây giờ không phải là kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, cũng không phải ngày lễ đặc biệt gì nhưng số lượng người ở ga Quảng Châu vẫn rất đáng sợ, đâu đâu cũng là du khách mang theo túi lớn túi nhỏ đi đi lại lại.
"Học trưởng Trần !"
Một giọng nói quen thuộc phát ra từ tiếng ồn ào.
Trần Giang Hà nhìn theo hướng của âm thanh, ánh mắt xuyên qua đám người xì xì xào xào, khi nhìn thấy Dịch Thải Vi vác cây đàn guitar trên vai và vali ở bên cạnh, ánh mắt anh bất giác đờ ra.
Không phải là Dịch Thải Vi xinh đẹp như thế nào, mà là cách ăn mặc hôm nay của cô, Trần Giang Hà thấy vô cùng quen thuộc.
Cô mặc bộ đồ có chút giống với quần áo học sinh thời Trung Hoa Dân Quốc, mặc áo khoác kiểu Trung Quốc màu xanh lam phối với váy trắng thêu hoa, chân đi một đôi giày màu trắng, tóc được thắt thành hai bím, một bím buông thõng trước ngực và một bím thả bên sau vai, đôi má trắng ngần không trang điểm, mặt mộc thuần khiết giống như một dòng suối tĩnh lặng ở vùng sông nước Giang Nam.
Một cô gái như vậy, bỏ qua ký ức về cái chết không nói, bất luận lúc nào nhìn thấy cô, đều mang lại cho Trần Giang Hà một cảm giác tuyệt vời, thời gian trôi đi liên tục và chậm rãi, cảnh xuân tươi đẹp giống như một giấc mộng.
Dịch Thải Vi nhìn thấy Trần Giang Hà, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cúi người cầm vali lên, chuẩn bị đi về phía anh.
"Cô cứ đứng yên đó, tôi sẽ đi tới."
Trần Giang Hà vừa nói vừa chạy, rất nhanh đã chạy tới trước mặt Dịch Thải Vi, cúi đầu nhìn đồ trong tay cô hỏi : “Vé ngồi hay là giường nằm ?”
"Không ngồi…"
Dịch Thải Vi nhẹ nhàng đáp lại.
Trần Giang Hà sững sờ một lúc, cô gái miền Nam quả thực dũng cảm đáng khen, từ Quảng Châu đến Bắc Kinh, cô lại mua một vé đứng.
"Ở đây đợi tôi một lát."
Trần Giang Hà dặn dò một câu rồi quay đầu đi về phía cửa hàng cách đó không xa.
Sau khi vào cửa hàng khoảng năm phút, khi bước ra anh xách một túi lớn đồ ăn vặt, trái cây và nước khoáng, cùng một chiếc ghế nhỏ có thể gập lại.
"Trên xe lửa người đông chen chúc, không khí tương đối khô hanh. Nhớ uống nhiều nước, khi đói thì ăn chút đồ ăn vặt và trái cây."
Trần Giang Hà buộc đồ trên tay vào cần kéo vali của học muội Dịch, thuận tay thử trọng lượng, quả nhiên nó nặng như nhét vào một con lợn béo nặng một trăm cân vậy.
"Học trưởng."
Dịch Thải Vi từ đầu đến cuối không hề nói chuyện, chỉ im lặng nhìn Trần Giang Hà đang bận rộn, đôi mắt cô hơi đỏ lên.
“Hả ?” Trần Giang Hà ngẩng đầu nhìn cô.
"Em muốn ôm anh." Dịch Thải Vi đột nhiên nói.
"Không hay đâu." Trần Giang Hà nhìn xung quanh, nhiều người như thế, anh ấy lại đẹp trai như vậy, ôm một khúc gỗ cũng dễ dàng thu hút sự chú ý, huống chi là hoa khôi của Học viện m nhạc Tinh Hải.
Dịch Thải Vi cắn môi, sau đó đột nhiên tiến lên hai bước, giơ tay ôm lấy eo Trần Giang Hà.
“Ôm thì ôm thôi, sao cô lại khóc ?"
Trần Giang Hà đang định rút tay cô ra, nhưng khi quay lại thì phát hiện Dịch Thải Vi nước mắt đầm đìa, hạt mưa trên hoa lê, trong lòng thầm nghĩ, chúng ta cũng không phải là《Lam sắc sinh tử luyến》, thực sự có không cần thiết phải khóc.
------
Dịch: MBMH Translate