Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 689 - Chương 689: Có Tật Giật Mình

Chương 689: Có Tật Giật Mình Chương 689: Có Tật Giật Mình

Trần Giang Hà trong lòng đang hoảng hốt thì lại thấy Dịch Thải Vi kiễng chân lên, hai tay ôm eo anh đột nhiên giơ lên, ôm lấy má anh, môi tiến tới gần hung dữ cắn mạnh vào anh.

"Này này, hôn thì hôn, đừng thè lưỡi ra..."

Trần Giang Hà giơ tay đẩy mấy lần vào ngực cô, nhưng đẩy không ra, nên cứ miễn cưỡng đứng ngơ ra đó tiếp nhận cưỡng hôn, kết quả là cô được nước lấn tới lại thè lưỡi ra.

Nói ra thì cũng thú vị, cái thứ nước bọt này khi lộ ra trong không khí thì có mùi khó chịu, khi ngậm trong miệng có chút ngọt ngào, khi quyện vào nhau và kéo ra thì cũng rất thơm ~

"Được rồi, em phải vào ga rồi."

Dịch Thải Vi dường như cũng đã học được tinh túy "tán tỉnh xong thì chạy" từ Trần Giang Hà, hôn xong thì quệt môi, đẩy hành lý im lặng bước đi.

"Đợi một chút."

Trần Giang Hà gọi cô dừng lại.

Dịch Thải Vi quay đầu lại, đôi môi hồng hồng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một chút bất an giống như “có tật giật mình” vậy.

Nhưng lại thấy Trần Giang Hà từ trong túi móc ra một chùm chìa khóa, nhanh chóng đi tới trước mặt cô : "Ở thủ đô tôi có một căn nhà để đó không dùng, cô qua bên đó có thể giúp tôi chăm sóc chút, thêm chút nhân khí."

"Vị trí cụ thể của ngôi nhà tôi đã gửi đến trên điện thoại cho cô. Ở bên đó, nếu gặp phải rắc rối gì hoặc là khó khăn gì, nhớ phải nói với tôi hoặc trực tiếp đến Bộ phận Hành chính Sự nghiệp Khu vực Thủ đô của Light Chaser để được giúp đỡ."

Căn nhà để đó không dùng mà Trần Giang Hà nhắc đến là một căn nhà thương mại gần Trung tâm Thương mại Quốc tế mà trước đây khi anh ấy mua căn Tứ hợp viện ở thủ đô thì đã tiện tay mua nó. Căn nhà để không ở đó mà cũng không cho thuê, cho nên thuận nước giong thuyền, cho học muội Dịch một nơi ở tạm thời.

Dịch Thải Vi khụt khịt, muốn khóc nhưng lại cố nhịn.

Trần Giang Hà giơ tay chạm vào tóc Dịch Thải Vi : “Chúc cô, tiền đồ như gấm.”

"Ừ !"

Dịch Thải Vi gật đầu.

"Đi đi." Trần Giang Hà vẫy tay tạm biệt, không nói hẹn gặp lại, tiêu sái quay người rời đi.

Dịch Thải Vi nhìn theo bóng lưng của anh cho đến khi khuất tầm mắt, rồi mới nhỏ tiếng nói : "Tạm biệt, học trưởng", sau đó lặng lẽ soát vé, đi vào trạm.

"Kình Phu, tới sân bay Bạch Vân."

"Được ạ."

Chu Kình Phu đáp lại một tiếng, rồi quay đầu đi đến trạm tiếp theo.

Sân bay quốc tế Bạch Vân, khu vực phòng chờ VIP.

Khi Trần Giang Hà nhìn thấy Dương Vãn Tình và Dương Uyển Oánh, thì hai chị em vừa dùng xong bữa trà chiều ở khu nghỉ ngơi.

Dương Uyển Oánh vẫn ăn mặc giản dị như thường lệ, mặc một chiếc áo len dệt rộng màu trắng nhạt phối quần jean xanh, mái tóc ngắn gọn gàng, đường nét trên khuôn mặt không đẹp nhưng lại rất ưa nhìn, đôi mắt sáng long lanh như đang phát sáng. Khi không cười, tính tình hơi lạnh lùng, nhưng khi cười thì lông mày cong lên, rất có sức hấp dẫn.

Về phần Dương Vãn Tình, tướng mạo, thân hình và khí chất của cô đều nổi bật hơn hẳn so với em gái rất nhiều. Đặc biệt khi mặc bộ vest màu xám nhạt, phối với giày cao gót, tất lưới đen và đeo kính cận gọng vàng, cô ấy toát lên vẻ trưởng thành quyến rũ. Giống như sốt thơm, rượu ngon, không chỉ càng uống càng ngon mà còn lưu lại dư âm mạnh mẽ về sau khiến người ta phê tận óc.

"Trần tổng, có cần gọi cho cậu một ly cà phê không ?"

Dương Uyển Oánh đã chủ động nhường chỗ cho Trần Giang Hà.

"Không cần, tôi không chịu khổ (đắng) được." Trần Giang Hà mỉm cười từ chối.

Dương Uyển Oánh nghe vậy mím môi, theo bản năng liền dụ dỗ chị gái đang mỉm cười nhẹ nhàng ở một bên, "Chị, Trần tổng không chịu khổ được, chị gọi cho cậu ấy chút gì đó ngọt ngào nếm thử đi."

"Èm hèm." Dương Vãn Tình nằm không cũng trúng đạn, cô ho khan một tiếng, vuốt tóc bên tai, hỏi : "Mấy giờ rồi ? Có phải là phải đi soát vé rồi không ?"

"Sắp đến giờ rồi, em phải đi nhanh thôi."

Dương Uyển Oánh nhìn đồng hồ, xoay người rời đi, nhìn có vẻ rất vội vàng.

Dương Vãn Tình và Trần Giang Hà nhìn nhau, rất ăn ý đứng lên cùng nhau đi tiễn.

"Trần Giang Hà, lần này tôi ra nước ngoài, có lẽ sẽ rất lâu mới trở về, lúc tôi không có ở đây cậu giúp đỡ chăm sóc cho chị gái tôi với nhé”.

Khi đến cổng soát vé, lúc sắp rời đi, Dương Uyển Oánh đã nắm lấy tay chị gái mình cưỡng ép đặt lên vai Trần Giang Hà, cô nghiêm túc “gửi gắm” nói : “Chị ấy là một người cuồng công việc, khi làm việc thì không biết ngày đêm là gì, có khi bận rộn đến mức ngất xỉu. Chị ấy chỉ ngơ ngác nhìn mấy cành đào khô trong phòng làm việc cả nửa ngày, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì…”

Dương Uyển Oánh còn chưa nói xong, Dương vãn Tình bỗng nhiên lo lắng, kéo tay em gái thúc giục : "Được rồi được rồi, em bớt nói mấy câu mà đi nhanh đi, kẻo làm lỡ chuyến đi."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0