Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 691 - Chương 691: Cách Đây Một Năm, Sân Bóng Rổ

Chương 691: Cách Đây Một Năm, Sân Bóng Rổ Chương 691: Cách Đây Một Năm, Sân Bóng Rổ

Dương Vãn Tình cảm thấy nao nao, quay đầu nhìn Trần Giang Hà: “Cứ đi về phía trước là tới nhà tôi.”

"Chị có muốn mời tôi vào nhà ngồi một chút không?” Trần Giang Hà hỏi.

Dương Vãn Tình lắc đầu cười: "Không muốn."

"Không muốn thì thôi vậy, hôm nay đi tới đây thôi.”

Trần Giang Hà không hề miễn cường chút nào mà chỉ đưa tay qua thăm dò, không biết vô tình hay cố ý mà đụng vào mu bàn tay Dương Vãn Tình, thấy cô không rút tay về nên anh trực tiếp nắm lấy: “Đi với anh trên đường về nhé.”

"Ừm?" Ánh mắt Dương Vãn Tình lóe lên.

Trần Giang Hà nói "Tay chị thật lạnh.”

Dương Vãn Tình ngẩn ngơ, vừa định nói thì Trần Giang Hà đã nhét tay cô vào túi mình: “Giúp chị sưởi ấm miễn phí.”

"Còn việc gì mới phải thu phí.”

Quả nhiên Dương Vãn Tình không phải một cô gái tầm thường, lẽ ra bình thường phụ nữ gặp tình huống như thế này sẽ đỏ mặt, còn cô lại rất lạnh nhạt hỏi thu phí những việc gì.

"Chị có muốn thử không?" Trần Giang Hà hỏi lại.

"Không muốn." Dương Vãn Tình từ chối đặc biệt dứt khoát, chỉ là tay cô vẫn tùy ý để anh nắm lấy nhét vào túi.

Chín giờ tối, trên đường từ thôn họ Trần trở về Long Động.

"Kình Phu, cậu dám giết người không?"

Trần Giang Hà nhìn khung cảnh đường phố không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, đột nhiên hỏi Kình Phu có dám giết người không.

"Dám." Trên ghế lái, Chu Kình Phu trả lười không cần nghĩ ngợi.

Trần Giang Hà nói: "Nghĩ kỹ đi rồi hẳn trả lời tôi.”

"Đã nghĩ rất kỹ."

Chu Kình Phu lái xe bình thường, sắc mặt bình tĩnh: “Loại người thối rữa như tôi nếu không theo đúng người thì cả đời chỉ lẩn quẩn trong quán net Long Động, tuy ngoài mặt có vẻ vẻ vang như trên thực tế trong lòng tôi rõ ràng hơn bất kỳ ai, có người sợ thì càng có nhiều người xem thường mình.”

"Từ khi quen được sếp lớn, tôi kiếm được mấy trăm ngàn nhờ đầu tư cổ phiếu, bạn gái cũng cũng phải rửa mắt mà nhìn. Tất cả anh em đều tâm phục khẩu phục, tôi đưa họ vào các công ty chính quy làm việc, ra vào câu lạc bộ cao cấp. Trước kia có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng đến cảnh được những người phụ nữ da trắng mang tất đen tươi cười chào đón, bây giờ còn được lái Rolls-Royce, đi đó đi đây với sếp lớn..."

"Tóm lại một câu, đáng giá."

Chu Kinh Phu nói xong câu cuối thì nhếch miệng cười, đúng là xem nhẹ chuyện sinh tử, giết người cũng chỉ cần một danh sách.

Trần Giang Hà cũng cười cười, bất kể dưới tình huống nào thì giết người đều là hạ sách

Bước đầu tiên là dùng kẻ thù tấn công kẻ thù.

"Từ ngày mai trở đi, tạm thời không được lái chiếc xe này ra ngoài."

Trần Giang Hà dặn dò một câu, sau đó lấy điện thoại di động ra vui vẻ gọi cho Đào Hân Nhiên

"Cô giáo Đào, vụ kiện giữa chúng ta và tập đoàn Huy Hoàng có tiến triển gì mới không?”

"Đã rút đơn kiện hoà giải, cậu quên rồi?"

Đào Hân Nhiên tự nhủ trong lòng, giám đốc Trần thật mau quên, trước đây không lâu mới vừa hòa giải, bây giờ lại hỏi tiến triển của vụ kiện, chẳng lẽ lại muốn lừa tiền của tập đoàn Huy Hoàng?

"Ồ." Trần Giang Hà nhẹ nhàng ồ một tiếng, gương mặt hiện lên sự trầm ngâm nói: “Công ty hòa giải không liên quan đến cá nhân, nhờ cô tìm ít tài liệu và bố trí đội nhóm chuyên nghiệp đưa hai cha con Triệu Huy Hoàng và Triệu Thụy An vào tròng đi.”

Chiếc xe dừng lại trước trụ sở Light Chaser.

Đã hơn mười giờ tối, khu làm việc vẫn đèn đuốc sáng trưng như bình thường.

Mặc dù tổng bộ đã sớm chuyển đến Cao ốc Trung Tâm Quảng Đông của tập đoàn An Hạ nhưng Trần Giang Hà vẫn luôn dành một chút tình cảm đặc biệt với trụ sở được cải tạo từ nhà dân này.

"Ông chủ!"

Trần Giang Hà vừa bước chân xuống xe đã nghe tiếng kêu “ông chủ” mừng rỡ của thư ký nhỏ.

Đuôi lông mày giật giật, anh trông thấy Lâm Tư Tề từ khu làm việc chạy ra ngoài, đang đứng trước cửa ra vào nhìn anh mỉm cười.

"Sao lại không trực tiếp chạy tới?” Trần Giang Hà rất buồn bực.

"Ăn tối còn hơi no….” Lâm Từ Tề sờ lên bụng, đôi mắt tràn ngập ý cười.

Trần Giang Hà cũng không biết vì sao lần nào cô nhóc này nhìn thấy mình cũng đều mừng rỡ như vậy, rõ ràng ngày nào cũng gặp. Anh tiến lên xoa mặt cô, cười nói: “Ăn no rồi, sợ anh ôm không nổi sao.”

Lâm Tư Tề mân mê một lọn tóc, đuôi tóc quét lên lòng bàn tay anh mấy cái, hoạt bát nói: “Sợ anh chê em béo.”

"Bữa tối đã ăn gì mà một bữa đã mập lên?” Trần Giang Hà rất hiếu kỳ.

Lâm Tư Tề nói "Cà chua, bông cải xanh, cà rốt cắt sợi, ba đồng cơm trắng, còn có một chén canh sườn.”

"Thanh đạm như vậy:” Trần Giang Hà nhướn mi: “Chẳng trách gương mặt cũng gầy.”

"Thật ạ?" Lâm Tư Tề lập tức rất vui vẻ, thấy Trần Giang Hà gật đầu thì càng cười tươi hơn.

Thật ra trước giờ dáng người Lâm Tư Tề vô cùng chuẩn, vòng eo A3, cup 36D của cô được rất nhiều nữ sinh tha thiết mơ ước, trước sau lồi lõm, cộng thêm dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, dáng vẻ luôn vui tươi đúng chuẩn “tiểu thư nhà giàu”.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0