Hồi năm nhất đại học, chỉ mỗi ký túc xá 414 của Trần Giang Hà đã có ba tên đẹp trai là Lưu Đống Lương, Vương Viễn Bằng và Thôn Thiên si mê cô. Cho tới bây giờ, Trần Giang Hà cũng không biết chính xác rốt cuộc mình có bao nhiêu tình địch đang ẩn mình.
"Đi theo anh đến sân bóng rổ một chút.”
Trần Giang Hà không đến khu vực làm việc mà trong nhất thời hứng khởi đã bảo thư ký nhỏ đi theo mình đến sân bóng rổ ở phía tây trường đại học một chút.
"Được ạ.”
Lâm Tư Tề vui mừng đồng ý, cô đưa tay ra kéo tay Trần Giang Hà, nhưng chưa đi được mấy bước đã chủ động buông ra, lùi lại nửa bước rồi mỉm cười đút hai tay vào túi Lâm Tư đủ vui sướng đáp ứng, đưa tay kéo lại lão Trần giang hà cánh tay, đi chưa được mấy bước lại chủ động buông ra, lui lại nửa bước nhìn ông chủ đang đút hay tay vào túi.
"Haiz, sao lại không kéo nữa rồi.”
Trần Giang Hà quay đầu hỏi cô.
Lâm Tư Tề cười cười không nói lời nào.
Không lâu sau họ chạm mặt mấy nữ sinh mặc váy ngắn nhỏ, trên người có hương thơm đạp ván trượt dưới chân.
"Đàn anh Trần.”
"Chào đàn anh ạ.”
"Đẹp trai ~ "
Cách chào hỏi của nhóm nữ sinh không giống nhau, Trần Giang Hà thích nhất câu “Đẹp trai” cuối cùng kia.
Sau khi đi vào sân bóng rổ và tìm một chỗ khá sạch sẽ, Trần Giang Hà cúi người thổi bụi trên mặt đất rồi ngồi sát bên cạnh Lâm Tư Tề.
"Trước kia chúng ta ở chỗ này . ."
Trần Giang Hà nhìn số áo 24 đội Laker chơi bóng cách đó không xa, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh thư ký nhỏ trước kia và câu nói kinh điển: ‘Gió thổi vào mông nhỏ thật thoải mái.”
Chưa dứt lời, anh quay đầu nhìn Lâm Tư Tề, thư ký nhỏ chợt nháy mắt một cái rồi suy nghĩ một hồi mới nói: “Hình như chưa từng thử ở đâu…”
"A?"
Trần Giang Hà sững sờ, đưa tay xoa đầu cô, cười nói: “Em đã nghĩ cái gì đó, ý anh là trước kia chúng ta gặp nhau ở đây lần đầu em cũng mặc áo chơi bóng số 24.”
"Ôi ~" Lâm Tư Tề ngậm miệng ôi một tiếng, nhìn bốn phía thấy không có người nào chú ý tới bên này, cô nghiêng đầu tựa lên vai Trần Giang Hà, nhỏ giọng nói "Lúc đó em không có mặc nội y."
Trần Giang Hà gật đầu cười một tiếng "Anh biết, em đã nói với anh."
Lâm Tư Tề còn nói: “Lúc đó em đã rất thích anh.”
Trần Giang Hà nói "Vậy nếu lúc đó anh làm chuyện xấu dẫn em đến rừng cây nhỏ, em sẽ đối phó ra sao?”
"Chắc chắn em sẽ đi theo anh.”
Lâm Tư Tề nở nụ cười xinh đẹp: “Chờ anh làm chuyện xấu em sẽ nói ‘Không được như vậy, không thể, bạn học Trần Giang Hà, anh còn như vậy em sẽ báo cáo với giáo viên.”
Trần Giang Hà nín cười "Báo cáo giáo viên đúng là tất sát mà."
"Đùa thôi." Lâm Tư Tề cầm tay Trần Giang Hà khoác lên lưng mình rồi rụt vào lòng anh: “Mặc kệ anh xấu xa đến mức nào thì em vẫn thích anh.”
"Sao tối nay em lại ngọt ngào như vậy?” Trần Giang Hà rất cảm động trong lòng.
Mấy năm nay từ đầu tư cổ phiếu cho đến lập nghiệp, sự nghiệp thăng tiến, tình cảm trắc trở, đã trải qua rất nhiều gian nan vất vả.
Rất nhiều người và sự việc xung quanh đều thay đổi ít nhiều.
Thứ duy nhất chưa từng thay đổi đại khái cũng chỉ có tình nghĩa thư ký nhỏ dành cho anh mà thôi.
Làm bạn là lời tỏ tình dài nhất.
Trong thời điểm Trần Giang Hà suy sụp nhất, thư ký nhỏ vẫn luôn một lòng.
"Bạn học Trần Giang Hà. "
Lâm Tư Tề sát lại bên tai Trần Giang Hà, bỗng nhiên thay đổi xưng hô.
"Ai?" Trần Giang Hà không rõ ràng cho lắm, tuy nhiên trong lòng anh luôn cảm thấy hẳn là thư ký nhỏ đang có ý đồ to gan nào đó.
Quả nhiên, Lâm Tư Tề nhỏ giọng thì thầm: “Chờ đến khi sân bóng rổ không còn ai chúng ta thử một chút nhé.”
Cả người Trần Giang Hà cứng đờ.
Anh cúi đầu nhìn quần áo của thư ký nhỏ hôm nay, áo len màu đen rộng rãi, váy ngắn màu trắng và một đôi tất cao đến đầu gối, trên người còn rất thơm.
"Cẩn thận."
Trần Giang Hà ho nhẹ một tiếng: “Sân bóng rổ quá trống trải, chúng ta đi tìm một phòng học có lớp tự học buổi tối thì tốt hơn."
"Được."
Lâm Tư Tề vui vẻ đồng ý, cô đứng dậy phủi mông một cái rồi đi theo Trần Giang Hà tìm một phòng học thích hợp.
…..
Lúc Trần Giang Hà trở lại ký túc xá 414 cũng đã gần rạng sáng, thế mà phòng ngủ vẫn chưa tắt đèn, mấy người bạn cùng phòng đều có mặt.
Tôn Thiên ngồi ngay ngắn trước máy tính của Trần Giang Hà đăng nhập vào tài khoản QQ của mình nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng của Lâm Tư Tề, tổng giám đốc bộ phận PR của Light Chaser, Lưu Tử Du. Còn Trương Khải thì làm ‘quần chúng hóng chuyện’ vừa xem người ta nói chuyện phiếm vừa nhếch miệng. Lưu Đống Lương và Vương Viễn Bằng thì làm ‘quân sư’, chỉ đạo Tôn Thiên cách đối phó với tin nhắn của Lưu Tử Du.
"Tôi ngu rồi, tại sao lại đến tin nhắn không có câu trả lời : “Không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải đi tắm.”?”
Lưu Đống Lương bỗng nhiên vỗ đùi Tôn Thiên, rất kích động.
------
Dịch: MBMH Translate