Trần Giang Hà lắc đầu: "Dự án hợp tác sau này sẽ có rất nhiều cơ hội, hôm nay chủ yếu muốn qua đây uống một chén trà thôi"
"Ồ, hóa ra là cậu mê mẩn mấy cân trà hảo hạng của tôi." Dương Vãn Tình bất cười nhẹ lại hỏi: "Vậy cái khăn quàng cổ này là ý gì?"
Trần Giang Hà nói: "Tặng cho chị."
"À vậy cám ơn." Dương Vãn Tình khách sáo nói một câu rồi đứng lên pha trà cho anh.
Trần Giang Hà cũng không có đi tới bàn tiếp khách mà ngồi xuống ghế chủ tịch của cô, oạch oạch thử cảm giác mềm mại và độ đàn hồi kia, cảm giác thật dễ chịu.
Dương Vãn Tình pha trà xong thấy anh vẫn ngồi yên lại bưng trà tới chỗ anh, cười nói: "Mời tổng giám đốc Trần uống trà."
"Cảm ơn."
Trần Giang Hà khách sáo đáp lại, hai người nhìn nhau muốn cười nhưng lại nhịn xuống.
Trần Giang Hà cúi đầu thổi thổi nước trà, Dương Vãn Tình lại đứng trước bàn làm việc của mình giống như một thư ký, sau khi nhìn anh mấy lần mới nói: “Tôi phát hiện con người cậu làm việc rất tàn nhẫn.”
Trần Giang Hà nhấp một ngụm trà nóng, ngẩng đầu lên: "Nói thế nào bây giờ?"
Dương Vãn Tình nói: "Chân trước mới hòa giải với Tập đoàn Huy Hoàng sau lưng lại ra tay với cha con nhà họ Triệu, chỉ cần tiết lộ những tài liệu này cho các phương tiện truyền thông lớn là đủ để đưa họ vào rồi."
"Cũng là chị nói mà, chị nói tôi phải cẩn thận cha con nhà họ Triệu." Trần Giang Hà nhún vai: "Chỉ có thể ăn trộm ngàn ngày chứ đâu có ai có thể phòng trộm ngàn ngày, châm dầu vào lửa là phong cách đó giờ của tôi "
Dương Vãn Tình mím môi cười nói: "Phong cách của cậu rất giống cha tôi, nhưng cậu vẫn phải cẩn thận chó cùng rứt giậu."
"Sao?"
Trần Giang Hà khá là kinh ngạc, trong lòng anh thầm nghĩ ở tuổi tác của mình sao lại đến đột ngột như vậy.
"Uống trà đi ~" Dương Vãn Tình nhướng mày, như đoán được Trần Giang Hà đang nghĩ gì cô xỏ đôi giày cao gót của mình xuống dưới bàn, gõ nhẹ vào anh mấy cái.
Trần Giang Hà cười thầm, trước đây cô thư ký nhỏ cũng thường làm việc như vậy nhưng không ngờ Dương Vãn Tình cũng dùng chiêu này.
Tuy nhiên, giữa hai người có sự khác biệt lớn, thư ký nhỏ và anh tình cảm nam nữ ngầm hiểu tình thú. Trong khi anh và Dương Vãn Tình lại công nhận nhau trong hợp tác kinh doanh, nhiều hành vi đều có điểm dừng và sẽ không dễ dàng vượt qua giới hạn.
Buổi chiều, Trần Giang Hà rời trụ sở Tập đoàn Viễn Dương đi bộ tới làng Đại học Phiên Ngung.
Lần này anh không phải đi tìm dì út hay Khương Diệc Xu mà theo lời mời của "Cô em vợ" Từ Chỉ Quân, đến Đại học Trung Sơn để gặp nhóm đại lý thẻ di động mới thành lập trong trường của cô, nhân tiện giúp cô tìm một mặt tiền phù hợp để mở một cửa hàng điện thoại di động gần đó.
“Anh rể, gần đây có một dự án group buying trong trường ở làng đại học rất nổi tiếng. Em đang cân nhắc xem có nên chuyển hướng đột nhập vào trong họ, để tìm cách giúp anh trấn áp đối thủ tiềm năng này không?"
Được sự giúp đỡ của anh rể, Từ Chỉ Quân mới vừa bắt đầu sự nghiệp đã vô cùng cảm động, trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng dự định đáp lại sự giúp đỡ này.
"Em có lòng rồi."
Trần Giang Hà thản nhiên cười đáp lại: “Dự án group buying này là cái bánh rất lớn, Light Chaser của anh đâu thể ngốn hết được, trăm hoa đua nở mới là mùa xuân."
"Anh rể, anh có tầm nhìn quá." Từ Chỉ Quân không nhịn được mà khen ngợi.
Trần Giang Hà cười nói: "Người làm ăn thôi, có khi nhỏ nhen tính toán chi li từng chút một, một chút cũng không lỗi, nhưng cũng có khi lại rất hào phóng nghĩ cho mọi người.”
“Người trước là thương nhân, người sau là doanh nhân đúng không anh?”
Từ Chỉ Quân cười nịnh nọt: “Anh rể, anh có muốn biết thần tượng của em là ai không?”
Trần Giang Hà nói: “Chỉ cần không phải là anh thì sao cũng được.”
Từ Chỉ Quân nghe vậy đột nhiên sốt sắng: “Ôi, đó là, là anh đấy!"
Trần Giang Hà cười hì hì không đáp, lúc này điện thoại trong túi rung lên, mắt Từ Chỉ Quân lóe lên: “Chắc chắn là chị gọi em kiểm tra ~”
Trần Giang Hà lấy điện thoại ra xem, thật là cô em vợ nói đúng rồi, cái tên hiện lên màn hình là Tiểu Tích Tích.
"Ồ ồ, biệt danh ngọt ngào quá."
Từ Chỉ Quân liếc nhìn một cái, tinh ý đi ra xa mấy bước nhặt một cành cây dài dưới đất lên chọt chọt xuống đất.
Thật ra Từ Chỉ Tích hiếm khi kiểm tra, cô gọi điện cho Trần Giang Hà vào lúc ba bốn giờ chiều phần lớn là để mời anh đến ký túc xá 502 cùng nhau ăn cơm chiều, đương nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ anh. Cũng biết anh sẽ trốn học bận lo công việc nhưng vẫn không nhịn được mà gọi điện hỏi xem anh đang làm gì.
Về phần buổi tối, Từ Chỉ Tích gần như không bao giờ chủ động gọi điện cho Trần Giang Hà, nguyên nhân có thể không phải cô lạnh lùng hay không muốn chủ động, mà sâu trong thâm tâm cô sợ vô tình làm anh hư.
…
------
Dịch: MBMH Translate