"Chỉ Quân, cho anh mượn cành cây trong tay em chơi một chút."
Trần Giang Hà nghe xong điện thoại, quay người lại thì thấy Từ Chỉ Quân trên tay đang cầm một cành cây dài xình xịch xình xịch “phác họa” trên mặt sàn, anh bước nhanh tới đó, có hứng thú nói “Cho anh mượn chơi một chút.”
"Anh nhìn có vẻ đang rất vui."
Từ Chỉ Quân cười hì hì đưa cành cây cho anh, trong mắt lóe lên, tò mò thăm dò, hỏi: “Chị gái em nói gì với anh trong điện thoại vậy, khiến anh vui vẻ như vậy ?”
"Không nói gì cả."
Trần Giang Hà lắc đầu cười nói: “Chị gái em rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho anh, cũng hiếm khi nói những lời ân ái như là em nhớ anh… Vừa rồi cô ấy nói trong điện thoại, bạn học Trần Giang Hà, tối nay anh có muốn đến ký túc xá của em uống canh không, em đã nấu món canh gà hầm hoàng kỳ đất mà anh thích uống.”
“Sau đó thì sao ?” Từ Chỉ Tích hỏi tiếp.
Trần Giang Hà tiếp tục nói: "Anh liền nói là : muốn chứ, sau đó cô ấy nói : vậy anh đến sớm chút đi, hôm nay hình như em rất nhớ anh."
Từ Chỉ Quân nghe vậy, đầu tiên là ngơ ra một chút, sau đó giơ tay bịt tai lại có chút khoa trương, dí dỏm nói : "Wa, cái này vượt ra ngoài phạm vi sách giáo khoa rồi, đúng ra em không nên hỏi nhiều."
"Ha ha." Trần Giang Hà cảm thấy cô bé này thật đáng yêu.
Từ Chỉ Quân nhéo nhéo vành tai hơi đỏ của mình, ho nhẹ một tiếng, sau khi bình tĩnh lại thì nói với Trần Giang Hà : "Anh rể, anh phải trân trọng đó. Nói thật với anh, chị gái em đẹp từ nhỏ đến lớn, hồi đi học, nam sinh theo đuổi chị ấy nhiều đến mức không thể tin được, em cũng được nhờ, thường xuyên nhận được quà”.
Nói đến đây, cô lại bĩu môi và chuyển chủ đề : “Tuy nhiên, điều này cũng gián tiếp khiến em vô duyên vô cớ lại có thêm một đám anh trai. Mấy nam sinh cùng tuổi với em thì cũng trở thành anh em, còn những người ít tuổi hơn thì thu nhận được một đám em trai.”
"Thật là lợi hại." Trần Giang Hà nói với vẻ mặt tỏ ý khen ngợi. Chẳng trách em vợ lại có EQ cao như vậy, đây là do thời trung học đã hiểu thấu nhân tình thế sự rồi.
"Không lợi hại chút nào."
Từ Chỉ Tích rất thích Trần Giang Hà khen mình, mỗi lần anh khen cô thì cô lại không nhịn được mà nói thêm vài câu: “Con người em, ngoại trừ biết đọc một ít sách, tiếng Anh miễn cưỡng đạt trình độ CET-6, đạt được giải nhì trong cuộc thi Olympic Vật lý Quốc gia, vượt qua kỳ thi tuyển sinh độc lập của Đại học Bắc Kinh để có được tư cách tuyển thẳng, những thứ khác thì chẳng là gì cả.”
Trần Giang Hà nghe xong lời này sửng sốt một chút, anh cảm thấy cành cây trong tay không còn thú vị nữa. Đầu tiên, anh dùng ánh mắt của một học tra thuộc vào tầng đáy nhìn học bá đỉnh cấp ở bên cạnh này, sau đó dùng giọng điệu của một trưởng bối động viên cô : "Tốt tốt tốt, cứ như vậy, hãy giữ sự khiêm tốn này nhất định đừng kiêu ngạo, sau này em có thể làm nên chuyện lớn đó."
Từ Chỉ Quân nghe vậy bật cười ra tiếng, cảm giác như đang khoe khoang ra vẻ trước mặt thần tượng của mình vậy, thật sảng khoái ~
Buổi tối, khi mặt trời xuống núi, Trần Giang Hà đưa Từ Chỉ Quân cùng nhau quay lại trường Đại học Tài chính Quảng Đông.
"Ơ, tại sao học trưởng Lý Hoằng Văn, chủ tịch hội sinh viên trường Luật lại ở đây ?"
Ở dưới tòa nhà ký túc xá nhân viên giảng dạy và hành chính của Trường Đại học Tài Chính Quảng Đông, Trần Giang Hà đậu xe xong, sau khi Từ Chỉ Quân xuống xe thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc cách đó không xa.
Lý Hoằng Văn cũng là một nhân vật nổi tiếng ở trường Đại học Trung Sơn, trước đây anh ta từng phát biểu trong lễ tân sinh viên, phía dưới có rất nhiều cô gái đều nói “đẹp trai quá”. Lúc đó Từ Chỉ Quân nhìn anh ta một cách nghiêm túc, trong lòng thầm nói : còn kém xa anh rể tôi.
Trần Giang Hà cũng đã nhìn thấy Lý Hoằng Văn, trong lòng nghĩ rằng đó chắc là Đào Hân Nhiên lão sư đưa anh ta đến đây.
Khi Lý Hoằng Văn nhìn thấy Trần Giang Hà cùng với sư muội Từ Chỉ Quân, người được khen ngợi là “tân sinh viên xinh đẹp nhất khóa 2008” của trường Đại học Trung Sơn cùng bước xuống từ một chiếc xe, anh ta vô thức giơ tay đẩy kính lên, đôi mắt cận thị nặng độ trừng lên căng tròn, giống như cá vàng vậy.
Lúc này, một nữ giáo viên trẻ tuổi, dáng người nhỏ nhắn ôm tài liệu giảng dạy trong tay, trên đầu quấn cuộn len đi tới, mỉm cười với Trần Giang Hà: "Bạn học Trần, cậu lại đến tìm Cô Từ à ?"
Trần Giang Hà gật đầu cười, hỏi: "Cô Lý, cô cũng sống ở đây sao ?"
Lý Thanh Tú nói: "Đúng vậy, tôi sống ở phòng 402, ở tầng dưới của Cô Từ."
"Hả ?" Trần Giang Hà chớp chớp mắt, trong lòng thầm nói : Người ở lầu trên, người ở lầu dưới, em tới đây nhiều lần như vậy, nhưng sao chưa bao giờ thấy cô.
Lý Thanh Tú thấy thế, mỉm cười tiến lại gần mấy bước, nhỏ tiếng nói với Trần Giang Hà : “Chắc là cậu không biết, Cô Từ thường xuyên tặng trái cây và đồ ăn vặt cho mấy hàng xóm lầu trên và lầu dưới chúng tôi.”
------
Dịch: MBMH Translate