Trương Khải chưa kịp hút điếu thuốc kia đã bị sặc ho khan, ánh mắt đỏ ngầu, nhịn không được hùng hổ nói:
"ĐM, tôi vốn vẫn đang đắm chìm trong cảm giác buồn bã đau khổ khi chỉ có một mình mình vẫn ế, đột nhiên bị lời này của cậu làm cho muốn khóc."
"Đừng sống cảm tính như thế, có thời gian đi ra ngoài thì nên đi ra ngoài, hẹn gặp mặt một em gái nào đó cá tính chút, nội tâm sẽ không buồn khổ nữa."
Trần Giang Hà khuyên, sau đó không nói thêm gì nữa, xoay người ngồi trước máy tính, xử lý công việc còn lại hôm nay.
"Tập đoàn Huy Hoàng của cha con Triệu gia bây giờ đã là con hổ bị rút răng, không đủ gây ra sự sợ hãi, tập đoàn Xí Nga và tư bản phía sau lưng nó mới là mối hiểm họa lớn hiện tại."
Trần Giang Hà xem hai gmail do bộ phận pháp vụ của công ty và cô Đào Hân Nhiên gửi tới.
Gmail đầu tiên liên quan tới cha con Triệu gia. Gmail thứ hai là về việc tập đoàn Xí Nga kiện app Voice Chat Quả Liêu, đồng thời dùng phương tiện truyền thông khởi xướng cho dư luận nhắm vào việc điều tra chống độc quyền của Group Buying Take Away “Light Chaser”.
"Chỉ là dùng phương pháp nhổ cỏ bên ngoài tháp để thăm dò thôi mà đã phóng đại chiêu liều mạng, đợi tới lúc tôi trưởng thành, xem tôi đối phó với mấy người như thế nào."
Dùng mắt thường nhìn thì thấy chuyện hiện tại tạo ra áp lực rất lớn đối với Trần Giang Hà, nhưng mà trong lòng anh không hề hoảng loạn.
Trước kia, khi anh còn đang đi làm cho công ty con của 9527, nhận được thư của luật sư, mặt vẫn không đổi sắc, bây giờ giá trị con người lên tới mấy trăm triệu, trong tay cầm bốn dự án át chủ bài, sau lưng cũng có chỗ dựa, đã chuẩn bị xong tâm lý khi phải đối mặt với bọn họ rồi.
Trước khi đèn trong ký túc xá tắt, Lưu Đống Lương và Tôn Thiên sau khi đi chơi tới nửa đêm là về, ngay cả Vương Viễn Bằng - người chạy ba cái khách sạn cũng chạy về ký túc xá trước 12 giờ.
"Cuckoo, cuckoo ~"
App "Voice Chat Quả Liêu" trên máy tính vang lên vài tiếng, cô gái phía Nam gửi tin nhắn tới.
"Đàn anh, Bắc Kinh tuyết rơi rồi."
"Ồ ~"
"Phấn khích quá, ngủ không được, muốn nghe anh hát, hay là em hát cho anh nghe?"
"Muốn nghe bài gì?"
"Chỉ cần là anh hát, bài nào em cũng thích."
"Vậy bài hai con hổ đi, hay là bài chú thỏ ngoan ngoãn."
"Được."
"Cô chờ tôi một lát, tôi điều chỉnh thiết bị, bật nhạc."
Dịch Thải Vi yên lặng chờ một lúc lâu.
Tiếng nhạc đêm vang lên.
Dịch Thải Vi nín thở, gương mặt thanh tú nở một nụ cười ngọt ngào/
Giọng hát trầm thấp của Trần Giang Hà dịu dàng vang lên bên tai cô:
"Chiếc thuyền nhỏ màu bạc quanh co xoay vòng uốn lượn, lơ lửng treo trên bầu trời mượt như nhung. Nỗi lòng người chất chứa, tản mạn, buồn thăm thẳm, dừng lại trong trái tim sầu muộn của ta..."
"Người ra đi khiến giọt lệ chảy dài, lẩn tránh mãi nhưng cuộc chia ly vẫn cứ hiện hữu. Ta không dám nghĩ về ngày mai. Còn người không thể thốt lên câu "tạm biệt". Có người từng nói mỗi lần nói chia tay, thì trên trời cao lại có một ngôi sao sáng vụt tắt đi..."
Trần Giang Hà mới vừa hát tới đoạn điệp khúc, thì ký túc xá đột nhiên tối sầm lại, đèn tắt.
"Đươc rồi, hôm nay tới đây thôi, đèn trong phòng ngủ tắt rồi."
Trần Giang Hà không hát đoạn tiếp theo, tránh làm ảnh hưởng tới việc học tập và nghỉ ngơi của mấy phòng ký túc xá cách vách.
Dịch Thải Vi còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy giọng của Tôn Thiên:
"Dì ơi, tối thui, điện điện!"
"Đèn tắt, đi ngủ, không được ồn ào, còn nói nữa trừ điểm."
Dì quản lý lạnh lùng nói.
Lúc này, Vương Viễn Bằng cũng đi tới ban công góp vui:
"Dì ơi, cháu là Bằng Bằng, bạn cùng phòng của cháu - Tôn Thiên không hiểu chuyện, dì cho cháu mặt mũi, tha cho cậu ta một lần nhé."
Dì quản lý ký túc xá nghe thấy giọng nói của "Bằng Bằng" liền cười.
"Anh Bằng, anh lợi hại thật."
Tôn Thiên quay đầu nói.
Có phòng ký túc xá 414 đi đầu, mấy phòng ký túc xá khác cũng không chịu thua kém, la hét ầm ĩ như mấy con khỉ.
Trần Giang Hà vốn định đi tắm, nghe thấy thế thầm nghĩ lại tới phân đoạn trêu chọc dì quản lý ký túc xá rồi. Anh ôm lấy lọ sữa thư ký nhỏ đưa cho mình đi tới ban công:
"Dì ơi, đèn đèn, con phải uống sữa, uống sữa giúp ngủ ngon."
Anh vừa nói xong, dãy ký túc xá nam vốn dĩ đang ồn ào đột nhiên im lặng, một lát sau, giọng nói của dì quản lý vang lên:
"Trần Giang Hà phòng ký túc xá 414, tôi nghe giọng liền biết là cậu."
"Aaa..."
Tôn Thiên và Vương Viễn Bằng vừa thấy tình huống không đúng liền nhanh chóng chạy đi, chạy lên giường đắp chăn giả bộ ngủ.
"Chậc, không phải lúc nãy rất dũng cảm hả, chỉ thế đã sợ rồi?"
Trần Giang Hà như không có việc gì, ôm lọ sữa đứng đợi.
Một lúc sau, dì quản lý soi đèn pin đi tới cửa ký túc xá 414, chiếu đèn vào bên trong vài vòng, không nói gì cả, ném cho Trần Giang Hà một lọ sữa tiệt trùng. Trước khi đi dịu dàng dặn dò một câu.
"Uống xong thì đi ngủ sớm một chút, đừng có lộn xộn, dì bị mấy đứa làm sợ hết hồn."
"Wow."
Lưu Đóng Lương vừa dứt lời, mấy tên giả bộ ngủ khi nảy vô cùng ăn ý, trăm miệng một lời:
"Sợ hết hồn ~"
"Wow, ĐM, I phục you."
Gương mặt nhỏ nhắn của dì quản lý ký túc xá đỏ lên, nhanh chân rời đi."
"Một đám gia súc, dì cũng không tha."
------
Dịch: MBMH Translate