Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 704 - Chương 704: Mạnh Mẽ Tới Mức Nào Cũng Trở Nên Dịu Dàng

Chương 704: Mạnh Mẽ Tới Mức Nào Cũng Trở Nên Dịu Dàng Chương 704: Mạnh Mẽ Tới Mức Nào Cũng Trở Nên Dịu Dàng

Trần Giang Hà cực kỳ phỉ nhổ chuyện này, anh quay lại trước bàn máy tính, phát hiện Dịch Thải Vi cười đến mức ngừng không được.

Điểm cười của đàn em Dịch không cao, lần trước chạy tới ký túc xá nam của đại học tài chính Việt Đông, đúng lúc nơi này đang bị cúp điện, bị mấy câu nói của đàn anh Trần chọc cười tới mức không duỗi thẳng được thắt lưng.

Không ngờ sau hơn một năm, đàn anh Trần vẫn giống y như trước, không hề thay đổi.

Bầu không khí ở ký túc xá nam bọn họ vẫn vui vẻ trước sau như một.

Trần Giang Hà ho khan vài tiếng, Dịch Thải Vi ở bên kia cố gắng bình tĩnh lại, nhịn một lúc lâu sau mới lấy lại giọng nói giống như bình thường, nói:

"Đàn anh xấu quá đi."

"Sao lại xấu? Tôi xấu hay cô xấu?"

Trần Giang Hà giả bộ như không biết gì cả, cười hỏi lại.

"Em xấu."

Dịch Thải Vi chủ động đội nồi, sau đó nói:

"Lúc nãy khi nghe anh hát bài <Người ra đi>, em ra mà muốn khóc, cảm giác đêm nay sẽ mất ngủ."

"Thỉnh thoảng mất ngủ một lần cũng không sao, tôi thường xuyên mất ngủ."

Trần Giang Hà nhớ tới khi mình ở cùng thư ký nhỏ, cô Từ, Khương Diệc Xu thường xuyên một đêm không ngủ.

Dịch Thải Vi thì tưởng là anh bận việc, sự nghiệp và việc học tạo ra cho anh áp lực quá lớn dẫn tới mất ngủ, cô còn vì vậy mà cảm thấy đau lòng, nghĩ thầm sáng mai đi mua thuốc đưa cho đàn anh.

Trần Giang Hà nói chuyện với đàn em hơn mười phút, sẵn tiện trả lời tin nhắn "ngủ ngon" của Khương Diệc Xu và dì nhỏ, đang định tắt máy tính thì trong lòng đột nhiên nảy lên một suy nghĩ.

"Bắc Kinh có tuyết rơi..."

Trần Giang Hà nói thầm trong lòng, lập tức gọi điện thoại liên hệ Tần Thiệu Hải và Hàn Thu Nhã.

Thứ bảy, sân bay quốc tế Nghiễm Châu Bạch Vân.

"Tên nhóc thúi, không phải đã nói là cuối tuần sẽ dần Diệc Xu về nhà hay sao, tại sao lại đột nhiên thay đổi, muốn đi tới Bắc Kinh?"

Trịnh Gia Hân lái xe chở Trần Giang Hà, Khương Diệc Xu, Tần Thiệu Hải và Hàn Thu Nhã đi tới sân bay, nhịn không được tò mò hỏi.

Trần Giang Hà nhìn dì nhỏ với một ánh mắt như muốn nói rằng "Dì đoán xem."

Trịnh Gia Hân giơ tay lên, vốn cô định đánh vào mông anh một cái, nhưng thấy có nhiều người ở xung quanh, nên chỉ đánh nhẹ lên lưng anh mà thôi.

Kết quả, Trần Giang Hà lại phản xạ có điều kiện thẳng lưng kẹp chân...

Lúc này, người từ trước đến giờ vẫn luôn nguyện ý vì Trần Giang Hà xuất thân ra trận - Tần Thiệu Hải hàm hậu cười:

"Dì nhỏ, việc này dì đừng hỏi Giang Hà, trực tiếp hỏi cháu là được."

"Hửm?"

Lông mày của Trịnh Gia Hân giật giật vài cái, vui vẻ nhìn Tần Thiệu Hải.

Tần Thiệu Hải nói:

"Ngày hôm qua nhìn dự báo thời tiết thấy Bắc Kinh có tuyết rơi."

"Học kỳ đầu của năm nhất, Giang Hà chạy đi làm toàn thời gian hơn nửa năm để kiếm tiền vì muốn dẫn Diệc Xu đi Bắc Kinh ngắm tuyết rơi. Sau khi cháu và Thu Nhã biết được chuyện này liền đu theo."

Tần Thiệu Hải cười ha ha, nói.

"Nói bậy, rõ ràng là do chính anh không biết xấu hổ đòi theo, em chỉ là phải đi mà thôi."

Hàn Thu Nhã nhấc chân đạp lên mông Tần Thiệu Hải một cái, tuy rằng khóe miệng cong lên, nhưng vẫn giữ chút kiêu ngạo trước sau như một.

"Thì ra là vậy."

Trịnh Gia Hân hiểu ý cười, quay đầu nhìn Trần Giang Hà, ánh mắt lóe lên sự mong đợi.

Trần Giang Hà cười cười, nói:

"Dì nhỏ đừng sợ, dì đã đi tới đây rồi, cháu còn có thể không dẫn dì theo sao?"

Trịnh Gia Hân không ăn dáng vẻ này của anh, nói:

"Nói thì hay lắm, vé máy bay đâu?"

"Vé máy bay?"

Trần Giang Hà nháy mắt mấy cái:

"Dì nhỏ, dì như này là không được rồi. Loại người quanh năm suốt tháng chỉ biết liều mạng kiếm tiền như cháu, vất vả lắm mới kiếm được một số tiền lời, muốn dẫn người nhà đi du lịch không thể xa xỉ một chút, bao một chuyến máy bay à?"

"Được rồi, đúng là chỉ có cháu."

Trịnh Gia Hân mỉm cười, trả lời:

"Sau khi quay về, dì nhỏ dùng tiền lời mua cho cháu một chiếc máy bay tư nhân."

Trần Giang Hà nghe thấy thế liền vội vàng xua tay:

"Đừng đừng đừng, tủ lạnh ở trong nhà đầy rồi, không chứa được một chiếc bánh lớn như thế."

Anh vừa nói xong, mấy người xung quanh đều cười. Chỉ có một mình Trịnh Gia Hân là có hơi bực mình, lời cô nói vốn dĩ là sự thật, nghe anh nói thế, sự nhiệt tình lập tức bị dập tắt phân nửa. Nếu như là trước đây, cô chắc chắn sẽ chạy đuổi theo anh mấy trăm thước, sau đó đè anh lại, cưỡi lên lưng anh, vừa đánh vừa dùng giọng điệu hung dữ nói:

"Bánh dì nhỏ cho mà cháu dám không ăn, cháu muốn ăn của ai hả?"

Thực tế, lần này Trần Giang Hà đi tới Bắc Kinh, ngoại trừ việc thực hiện lời hứa dẫn Khương Diệc Xu đi ngắm tuyết rơi. Còn vì một chuyện khác, anh định sẽ đi gặp mặt các vị cấp cao của công ty âm nhạc Thái Hòa, bàn bạc việc đầu tư, mở rộng khu vực vui chơi giải trí dưới tay tập đoàn Giang Hà mở rộng đến "trung tâm văn hóa". Bên cạnh đó còn có một chút tâm tư nhỏ mà anh không muốn lộ ra.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0