Tính cách của Khương Diệc Xu quá dịu dàng, rất ngoan, không nhiều chuyện. Khi ngồi trên xe, điều cô thích nhất là ngã lên vai Trần Giang Hà, im lặng nhắm hai mắt lại, khi Trần Giang Hà nói chuyện với cô, cô sẽ mở mắt ra nhỏ giọng trả lời.
Trần Giang Hà là một người rất sôi nổi, cũng rất nhây, nhưng khi ở cạnh Khương Diệc Xu, nội tâm anh luôn trở nên yên bình lạ thường. Hai người bọn họ quen nhau dường như là minh chứng cho câu bù trừ cho nhau, rất thích hợp làm hợp người yêu.
"Càng thích hợp làm vợ chồng."
Trần Giang Hà quay đầu nhìn Khương Diệc Xu đang tựa đầu lên vai mình, trong lòng âm thầm bổ sung một câu.
Đôi môi của cô chúm chím, nhỏ xinh, tuy rất ít khi son môi, nhưng lại luôn tạo cảm giác mềm mại mọng nước. Tính ra cũng khá thú vị, ở cạnh Trần Giang Hà trong thời gian dài, Khương Diệc Xu cũng học được một ít tình thú. Mỗi lần anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, cô sẽ theo bản năng xích lại gần, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua tai Trần Giang Hà.
Hành động nhỏ như thế này mang tới cho Trần Giang Hà một cảm xúc rất lạ, so với việc ôm và hôn môi bình thường, việc này hấp dẫn hơn rất nhiều. Giống như có một dòng điện nhỏ lén chui vào trong lỗ tai, chạy thẳng tới tim, tê tê dại dại, thoải mái không nói thành lời.
2 giờ rưỡi chiều, một hàng năm người Trần Giang Hà thuận lợi đi tới sân bay thủ đô, khách sạn mà họ chọn vẫn là khách sạn kia, khách sạn Duyệt Nhã.
Lần trước khi bọn họ tới đây là buổi tối, mặc dù tuyết rất lớn, dù có đèn cũng không thấy rõ thứ gì. Lần này thì khác, khi Tần Thiệu Hải và Hàn Thu Nhã tận mắt chứng kiến cảnh tượng tuyết rơi đầy trời, cả thành phố dường như được mạ lên một lớp bạc sáng bóng, trắng xóa một góc trời, cả hai đều hận không thể vùi đầu vào trong tuyết, không thèm để ý tới hình tượng vỗ mấy cái.
Nhớ tới năm đó, hai người vì nặn người tuyết mà cả đêm không ngủ, sau đó Hàn Thu Nhã còn vì chuyện này mà phải trả đại giới, bệnh trĩ tái phát, nhập viện.
"Tên nhóc thúi đúng là lãng mạn thật, bao máy bay, ngàn dặm xa xôi dẫn một cô gái đi đến thủ đô ngắm tuyết."
Trịnh Gia Hân ngẩng đầu ngắm tuyết, khóe mắt lại nhìn sang chỗ Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu:
"Thành ý như thế này, đừng nói tới một cô gái dịu dàng như Diệc Xu, dù là người mạnh mẽ tới mức nào cũng sẽ vì chuyện này mà trở nên dịu dàng."
"Không phải là chúng ta ở khách sạn sao ? Tại sao cháu lại lén lút đưa dì và Diệc Xu tới Tứ hợp viện của người khác chứ ?"
Sau bữa tối, Tần Thiệu Hải và Hàn Thu Nhã bắt taxi đến khu phố Tây Đan tản bộ, trong khi Trần Giang Hà đưa dì nhỏ và Khương Diệc Xu đến trước cửa của một ngôi Tứ hợp viện, một nơi trên đường vành đai thứ hai, nơi chỉ cần nhón chân là có thể nhìn thấy Tử Cấm Thành.
"Đây không phải là của người khác."
Trần Giang Hà cười lắc đầu, một tay nắm lấy tay Khương Diệc Xu, duỗi chân phải hướng về phía dì nhỏ, "Cho dì mượn đùi ôm một lát, nhân tiện chính thức thông báo với dì, cô Trịnh Gia Hân, đây là nhà của chúng ta.”
"Hả ?"
Trịnh Gia Hân biết Trần Giang Hà rất giàu, cũng biết anh có thể mua được một ngôi tứ hợp viện, điều khiến cô ngạc nhiên là tên tiểu tử thối đó lại nói : "Đây là nhà của chúng ta."
Trần Giang Hà hiếm khi thấy dì nhỏ lộ ra bộ dạng chưa từng trải như vậy, anh cười hì hì bổ sung thêm một câu : "Cháu vốn dĩ là muốn mua lại Tử Cấm Thành, ngặt nỗi thực lực không cho phép, chỉ có thể không được cái tốt nhất thì hướng đến cái tốt hơn thôi."
Trịnh Gia Hân đưa tay nhéo mặt anh, "Khỏi phải nói, dì rất thích bộ mặt nhà tư bản có tiền thì mua nhà như cháu ~."
"Vị trí này thực sự rất tốt, có nhiều phòng, sân lại rộng. Thích hợp cho gia đình ở, lại có giá trị đầu tư, rất tốt mà."
Sau khi vào cửa, Trịnh Gia Hân nhìn xung quanh một vòng, đôi mắt sáng long lanh.
Trần Giang Hà nói : "Dì nhỏ, nếu sau này dì không thể tiếp tục kinh doanh thương mại điện tử xuyên biên giới nữa thì hãy đến Công ty môi giới Bất động sản Homesick của cháu làm trung gian. Cháu cảm thấy dì rất có tiềm năng đó."
Trịnh Gia Hân nghe vậy thì hừ nhẹ một tiếng, bĩu môi nói : "Cháu không thể trông mong những điều tốt đẹp cho dì, mong cho công việc kinh doanh của dì phát đạt, kiếm được thật nhiều tiền rồi mua cho cháu một chiếc máy bay riêng được sao ?"
Trần Giang Hà sửng sốt : “Chắc không phải là dì muốn mua máy bay riêng cho cháu thật đấy chứ ?”
“Đợi khi dì có tiền ~” Trịnh Gia Hân hếch cằm, dường như đang nói đùa nhưng ánh mắt lại khá nghiêm túc.
Trần Giang Hà cúi đầu nhìn Khương Diệc Xu, thấy cô đang cười rất vui vẻ, liền nói : "Diệc Xu, em cũng nên nỗ lực, cố gắng sau này mua cho ca ca một chiếc du thuyền sang trọng."
"Không được." Khương Diệc Xu lắc đầu.
"Hả ?" Trần Giang Hà chớp chớp mắt, thật ra anh có thể tự mình mua được máy bay riêng và du thuyền, nhưng thứ này, bản thân mình tự mua và bạn gái mua tặng, cảm giác hoàn toàn khác hẳn.
------
Dịch: MBMH Translate