Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 706 - Chương 706: Mùa Đông Năm Đó Tuyết Thật Lớn

Chương 706: Mùa Đông Năm Đó Tuyết Thật Lớn Chương 706: Mùa Đông Năm Đó Tuyết Thật Lớn

Khương Diệc Xu hiện là Giám đốc điều hành bộ phận phát triển kinh doanh của phần mềm Voice Chat Quả Liêu phiên bản nước ngoài, tương lai nếu Voice Chat Quả Liêu được niêm yết thành công trên sàn giao dịch chứng khoán, thì giá trị của cô ấy ít nhất là chục tỷ nhân dân tệ trở lên.

Khương Diệc Xu nhéo mu bàn tay anh, cắn môi, nhỏ giọng nói : “Mua du thuyền, anh sẽ dẫn em gái khác đi chơi.”

Trần Giang Hà mặt đỏ bừng.

Trịnh Gia Hân ở bên cạnh khắc nghiệt vỗ nhẹ vào vai anh nói: "Tự liệu mà làm, tự liệu mà làm nha."

Nói xong cô tự mình đi vào tham quan phòng, để lại hai người Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu ở riêng với nhau.

Khoảng tám giờ tối, Trần Giang Hà đưa Khương Diệc Xu và dì nhỏ trở lại khách sạn. Vương Đông Thăng, quản lý cấp cao của Công ty m nhạc Thái Hòa, và thư ký Đường Tâm Di, đã đợi ở sảnh khách sạn từ lâu .

"Chào giám đốc Trần."

Ngay khi Trần Giang Hà xuất hiện, Vương Đông Thăng lập tức đứng dậy chào đón anh.

Giám đốc Trần tuy còn trẻ, còn là sinh viên đại học nhưng nhìn trong nước và thậm chí là cả thế giới, những doanh nhân trẻ xuất sắc như anh, vô cùng hiếm có. Hiện tại, dù là trong giới kinh doanh hay thị trường vốn, ba chữ Trần Giang Hà đều vô cùng nổi tiếng.

"Tôi là Vương Đông Thăng, phó Tổng giám đốc của Công ty m nhạc Thái Hòa."

Vương Đông Thăng lịch sự đưa danh thiếp của mình.

Trần Giang Hà mỉm cười nhận lấy, dùng ánh mắt ra hiệu rồi cùng nhau đi vào thang máy, đi đến một căn phòng ngồi xuống trò chuyện vài câu.

“Công ty chúng tôi hết lòng hoan nghênh sự đầu tư của Tập đoàn Giang Hà.”

Vương Đông Thăng giữ thái độ rất khiêm tốn trước mặt Trần Giang Hà, "Hai nghệ sĩ họ Hứa và Tiết mà anh chỉ đích danh muốn ký kết trong thỏa thuận hợp tác đều là ca sĩ kiêm nhạc sĩ có giá trị thương mại nhất định, giá thị trường hiện tại cũng tương đối thấp. Chúng tôi đã sắp xếp thành viên đội ngũ nhân viên gửi lời mời và bám sát.”

Trần Giang Hà nói : "Chỉ là gửi lời mời và bám sát thôi là chưa đủ. Chúng ta phải tìm cách ký hợp đồng với bọn họ càng sớm càng tốt. Trong danh sách còn có hai nữ ca sĩ họ Trương, cũng phải tìm cách khai thác xem bọn họ có có vấn đề gì không ?"

"Không vấn đề gì, chỉ là vấn đề tiền vốn..." Vương Đông Thăng nêu ra lo ngại.

Trần Giang Hà cười nói : "Các ông không cần lo lắng, cứ làm tốt phần việc của mình là được."

"Ngoài ra, tôi sẽ không can thiệp quá sâu vào các hoạt động như quản lý nội bộ, hoạt động kinh doanh bên ngoài vv… của quý công ty. Nộp báo cáo tài chính hàng quý một cách nghiêm túc là được, hiểu không ?" Trần Giang Hà nói thêm.

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Vương Đông Thăng tinh thần phấn chấn hẳn lên, nhận được sự trấn an này, ông đứng dậy chào tạm biệt, viên mãn quay về báo cáo kết quả nhiệm vụ.

“Các vấn đề chuyên môn vẫn là phải để cho những người có chuyên môn làm.”

Trần Giang Hà suy nghĩ một chút, Công ty Truyền thông Văn hóa Đại Giang, một công ty con của Tập đoàn Giang Hà, độ nổi tiếng tương đối thấp, sức thu hút đối với nghệ sĩ kém xa rất nhiều so với các công ty âm nhạc lâu đời ở trong nước. Cân nhắc lợi hại, không bằng nhân lúc kết thúc cuộc khủng hoảng tài chính, đi ra đầu tư, cứu nguy giang hồ.

Đương nhiên, Công ty Truyền thông Văn hóa Đại Giang không phải là không có thành tựu trong tay cô thư ký nhỏ. Hiện tại cô đang bắt đầu mua các bản quyền nổi tiếng, chuyên về phương hướng bản quyền cải biên phim điện ảnh, phim truyền hình, trò chơi web và trò chơi trực tuyến.

Kiểu người như Trần Giang Hà, đối với những cô gái anh thích, anh không chỉ muốn cho họ một mái ấm mà còn muốn cho mỗi cô gái một phần sự nghiệp.

Giúp bọn họ mở rộng tầm nhìn, khi đạt đến một mức độ nhất định, nó sẽ không bị giới hạn bởi tình yêu nữa.

Cùng nhau trưởng thành, mới có thể bên nhau tốt hơn.

"Cốc cốc cốc."

Vương Đông Thăng rời đi không bao lâu thì Khương Diệc Xu gõ cửa đi vào phòng.

Trần Giang Hà cười hì hì nhìn cô, tiện miệng hỏi : "Thiệu Hải và Thu Nhã đã về chưa ?"

Khương Diệc Xu gật đầu nói : "Quay về rồi, bọn họ đang cùng với dì nhỏ ở dưới lầu đắp người tuyết."

Trần Giang Hà đứng dậy đi tới trước mặt cô, nhỏ tiếng hỏi : “Sao em không đi cùng bọn họ ?”

Khương Diệc Xu mỉm cười, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Trần Giang Hà, ánh mắt không chớp : “Em muốn ở cùng anh.”

"Thật sao ?" Trần Giang Hà đưa tay nhéo cằm cô nói : "Anh có chút buồn ngủ rồi, muốn đi tắm trước, rồi đi ngủ sớm chút, em cùng với anh, có được không?"

“Được.” Khương Diệc Xu nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay trắng nõn đặt lên cúc áo khoác của Trần Giang Hà, nói : “Em giặt giúp anh.”

Trần Giang Hà hơi giật mình, hỏi : "Giúp anh giặt quần áo hay là tắm ?"

“Đều được.” Khương Diệc Xu kiễng chân lên, vòng tay qua cổ Trần Giang Hà, nói vào tai anh : “Hôm nay em rất vui.”

"Ở bên Tứ hợp viện, em không giận anh sao ?" Trần Giang Hà hỏi.

“Không.” Khương Diệc Xu lắc đầu, tựa cằm lên vai anh, nhỏ giọng nói : “Ca ca.”

"Hả ?"

"Hôn em."

"Được."

Buổi tối, tuyết ngoài cửa sổ dần dần ít đi, tuyết tích tụ trên đường cũng đã khá dày. Người đi đường đi trên tuyết phát ra những âm thanh cót két cót két, nghe khá có tiết tấu, có khi lại lộn xà ngầu.

Trời lạnh buốt mặt đất đóng băng, người đi đường thở dốc hự hự, cũng có lúc nhẹ nhàng, có lúc gấp gáp. Má đỏ bừng vì gió tuyết, cũng may áo lông vũ trên người cũng đủ giữ ấm, lắc lắc người, bước nhanh vài bước, nhiệt lượng tỏa ra, thậm chí có chút mồ hôi toát ra. Cho đến khi đến trước cửa nhà, mở cửa ra, hơi ấm trong phòng phả vào mặt, má người đi đường càng ửng hồng, họ thở ra một hơi.

Người nhà vội vàng thúc giục: “Vào nhanh vào nhà, vào nhanh vào nhà, đừng ở ngoài lạnh cóng”.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0