Trần Giang Hà khâm phục năng lực tư duy độc lập của Diệp Tiểu Đình, nhưng cũng không giải thích quá nhiều mà chỉ ám chỉ từ chiến lược: “Đầu tiên mở rộng quy mô rồi đưa ra thị trường kiếm tiền, sau đó thì quay lại.”
"Đã hiểu!”
Diệp Tiểu Đình chợt hưng phấn lên, đôi mắt lấp lánh như đã phát hiện ra rằng mỗi khi công ty thực hiện những chiến lược điều chỉnh lớn, hầu như sếp Trần luôn đặt cô lên hàng đầu và giao cho cô những trọng trách nặng nề, chuyện này cũng đủ thể hiện sự tin tưởng và ghi nhận trọn vẹn của anh.
Trần Giang Hà cười nói: “Hiểu là được rồi, bây giờ công ty có nghiệp vụ và quản lý cô muốn chọn cái nào thì chọn, tối đa có thể lấy đi một phần tư, có thể tự soạn bảng đánh giá thành tích và kế hoạch thưởng cuối năm cho đội phía bắc rồi gửi thẳng đến cho tôi."
"Ngoài ra, bớt chút thời gian để suy nghĩ xem cô sẽ sống phần đời còn lại của mình như thế nào nếu đã có quá nhiều tiền để tiêu."
Sau khi Trần Giang Hà nói xong, Diệp Tiểu Đình ở bên kia đầu dây lại đơ ra, rồi anh cũng không nói gì nữa mà cúp máy trước.
Sau khi từ thủ đô trở về miền đông Quảng Đông, qua mấy đợt không khí lạnh tẩy trần, nhiệt độ ở Quảng Châu cũng đã nhanh chóng bước vào mùa đông khi giảm từ khoảng 30 độ C xuống tới mười mấy độ C.
Khi “Ngày đôi” đến gần, một đường làng đại học trào lưu luôn đặc biệt sôi động, từ những hàng quán ven đường cho đến một góc trong khuôn viên trường đều tràn ngập không khí lễ hội.
Tuy nhiên, hai nơi sôi động nhất vẫn luôn là thư viện trong khuôn viên trường và khách sạn nhỏ bên ngoài khuôn viên trường.
Cách các bạn trẻ phân biệt giữa lễ hội phương Tây và lễ hội truyền thống thực sự khá thú vị, người đi thuê phòng là lễ phương Tây còn người về nhà ăn uống là lễ truyền thống.
"Trời mẹ, lớp trưởng, cậu tới thật à?"
Đêm Giáng Sinh, khi hầu hết sinh viên đại học đang chờ nhận quả bình an, các sinh viên lớp 06 Quản trị kinh doanh của Đại học Tài chính Quảng Đông đều nhận được một món quà đặc biệt là một hộp kẹo lớn.
Lúc tranh cử chức lớp trưởng, sếp Trần đã hứa sẽ cho mọi người mười cân kẹo mừng, bây giờ người đã thực hiện lời hứa, các bạn cùng lớp lại bất ngờ phát hiện hộp kẹo trên tay nặng chừng 20 cân.
"Mẹ ơi, đêm nay là đêm Giáng sinh, con đã cho người ta giao hai hộp kẹo táo đến nhà, cha với mẹ đã ăn chưa? Có ngọt không?"
Trần Giang Hà đứng trên ban công ký túc xá, cuộc gọi đầu tiên anh gọi trên điện thoại không phải là "Tiểu Tích Tích", không phải "Diệc Xu”, cũng không phải "Thư ký nhỏ” mà là mẹ anh.
"Ăn rồi, ngọt lắm."
Giọng Trịnh Lệ Hoa ở bên kia đầu dây trông rất vui vẻ, trước đây con trai bà luôn gọi điện cho cha nó thôi mà bà đứng kế bên nghe thấy cũng vui mừng, mặt mày hớn hở. Đêm may hiếm khi mà được nói chuyện với con mấy câu, nhưng không hiểu sao mà giọng bà lại hơi hơi run nhẹ.
"Cha con nói đừng gửi đồ về nhà nhiều quá, cũng đừng đụng cái là gửi tiền về, căn bản cũng ăn không hết, tiêu không hết. Nghỉ lễ con đưa mấy đứa Tiểu Xu, Tiểu Từ, Tư Tề về thăm nhà mấy lần là được rồi."
Trần Giang Hà nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ ‘Mẹ, mẹ cũng tham lam quá rồi, con chỉ dám đưa từng người một về nhà, thế mà mẹ muốn cả ba cùng về còn về mấy lần nữa chứ’: "Mẹ, con có chuyện này muốn bàn với mẹ..."
"Chuyện gì con?"
Trần Giang Hà nói: “Có thể mấy ngày nữa con sẽ đưa một cô gái khác về nhà một chuyến.”
“Hả?” Trịnh Lệ Hoa sững sờ một lúc.
Trần Giang Hà vội giải thích: “Mẹ đừng nghĩ lung tung, chỉ là đối tác làm ăn mà thôi.”
"À ờ.” Trịnh Lệ Hoa thở phào nhẹ nhõm, im lặng mấy giây rồi lại nghiêm túc dặn dò: "A Hà, mẹ không quan tâm con kiếm được bao nhiêu tiền hay con có bao nhiêu bạn gái. Tóm lại, con phải chú ý đến sức khỏe của mình, đừng có va vào mấy thứ lung tung rối loạn bên ngoài đấy, biết chưa?"
"Mẹ yên tâm, con trai của mẹ là người đàng hoàng trăm phần trăm, mấy chỗ lung tung rối loạn kia con có bao giờ tới đâu."
Trần Giang Hà vỗ ngực đảm bảo.
Anh vừa dứt lời đã có người gâm cổ hét to: "Sếp Trần, tối nay mát xa chân Hồng Lãng Mạn giảm giá 20%."
"Tôi ném rồi"
Trần Giang Hà thầm mắng một tiếng, vội nói với mẹ: "Mẹ, con có điện thoại gọi tới nên tạm thời không nói với mẹ nữa."
Sau đó, anh cúp máy vào nhà, kéo Lão Lục ấn lên giường chỉnh đốn một hồi, nhúng iốt vào cạp quần khử trùng cho anh ta.
Sau vài cuộc gọi, điện thoại rung liên tục và ID người gọi hiển thị cuộc gọi đường dài quốc tế.
"Bạn Trần, Giáng sinh vui vẻ nhé. Kẹo cậu gửi tôi ăn mấy cục rồi, ngọt lắm."
Giọng nói của Dương Uyển Oánh trong trẻo dễ nghe, trước đây cô thường gọi anh là "Sếp Trần" nhưng hôm nay cô đã đổi thành "Bạn Trần", Trần Giang Hà còn nghe thấy cảm giác rất đặc biệt cũng khá thân thiết.
------
Dịch: MBMH Translate