Trần Giang Hà nhìn Dịch Thải Vi chăm chú, cú giống như đang lầm bầm lầu bầu với mình, mà cũng giống như đang nói chuyện với cô hơn: "Hôm nay, hình như tôi đã tìm được đáp án rồi."
Dịch Thải Vi đến gần mấy bước, đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ để nơi anh duỗi tay là có thể lấy được, bật đèn đọc sách không chói rồi đắp chăn giúp anh, sau đó mới hỏi: “Em có thể giúp anh làm gì không?"
Trần Giang Hà gật gật đầu: “Tôi định sắp xếp đội R&D bổ sung thêm livestream và video ngắn vào khu chức năng của Voice chat Quả Liêu. Ngoài ra, còn thành lập một đoàn đội bồi dưỡng một nhóm nghệ sĩ để livestream trên máy tính."
“Livestream?” Dịch Thải Vi chớp chớp mắt, “Giống như loại Voice chat Y Y sao?”
"Cô còn biết Voice chat yy sao?" Trần Giang Hà có hơi ngạc nhiên trước đó công ty anh muốn đầu tư là nơi tung ra sản phẩm Voice chat yy.
Dịch Thải Vi gật đầu nói: "Tháng 9 năm nay, người phụ trách công ty phần mềm này liên lạc với em nói muốn ký hợp đồng với em làm chủ kênh nhưng em không đồng ý."
"Ồ." Trần Giang Hà ồ một tiếng cẩn thận nhìn Dịch Thải Vi, anh thà để học muội Dịch tham gia công tác hậu trường còn hơn là livestream.
Dịch Thải Vi nhìn anh nghĩ một chút rồi hỏi: "Học trưởng, ngành công nghiệp livestream này quy tắc ngầm nào không?"
Trần Giang Hà cười nói: "Mỗi một ngành nghề nào cũng có quy tắc ngầm, ít hay nhiều thôi."
“Vậy anh đã từng sao?” Dịch Thải Vi ba phải cái nào cũng dò hỏi.
"Tạm thời chưa có." Trần Giang Hà dè dặt trả lời.
"Ai…"
Trần Giang Hà vừa nói xong, hai mắt đột nhiên mở to sửng sốt trong giây lát.
"Em, cô gái này, sao không nói gì mà đã cưỡng hôn rồi?"
"Chờ một chút."
"Đừng cởi quần áo..."
"..."
Lúc đầu Trần Giang Hà cảm thấy người mình nóng lên còn hơi có cảm giác hồi hộp như đang thi đấu ở sân khách, sau khi điều chỉnh nhịp thở và chính thức bước vào nhịp trận đấu, bỗng anh giống như một siêu sao thi đấu quanh năm ở năm giải đấu lớn. Vừa ra sân anh đã thể hiện trình độ tấn cao độ chuẩn chỉnh cộng thêm vô số kỹ thuật rê bóng sang trái sang phải, anh rê bóng trên sân xé nát hàng phòng ngự của đối phương, phát huy hết kỹ xảo rê bóng siêu phàm của mình, lao về phía trước và phía sau bằng mọi cách.
Cho đến cú đá cuối cùng, Trần Giang đã sử dụng kỹ thuật đạp xe tuyệt vời của mình để áp đảo thủ môn, đánh đầu ghi bàn mở tỉ số bằng một cú sút xa cực mạnh, gây chấn động toàn bộ thế giới xung quanh.
Hơn nữa, hôm nay dục vọng sút gôn của Trần Giang Hà cao đến bất ngờ, phong độ sung mãn kéo dài, trong hiệp một đã ghi hai bàn, hiệp hai cộng thêm thời gian bù giờ đã ghi được năm bàn thắng, xuất sắc hoàn thành năm bàn thắng của mình.
Cuối trận, thủ môn đối phương gục xuống và bật khóc nức nở.
Trần Giang Hà cũng rất hào phóng mà ôm lấy đối thủ, thì thầm an ủi vào tai, sau đó kiệt sức nằm trên mặt cỏ ẩm ướt nghỉ ngơi.
Trời đã sáng hơn một chút, Dịch Thải Vi nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Trần Giang Hà, anh mở mắt nhìn trần nhà, thầm nghĩ chuyến đi đến thủ đô này đã tương đối trọn vẹn, nhưng anh không thể ở đây lâu hơn nữa. Sau khi rời đi được mấy ngày, lại có hơi lo lắng khi để một mình học muội Dịch ở Bắc Kinh.
"Chuyển chị Tiểu Đình tới đây. Một mặt dạy chị ấy cách điều hành một công ty môi giới, mặt khác sẽ phối hợp với chiến lược mới của bất động sản Homesick, tập trung vào thủ đô và khai thác thị trường phía Bắc."
Trần Giang Hà nghĩ đến "Mãnh tướng" của mình, người đặc biệt trung thành, có động lực cao và đặc biệt giỏi lãnh đạo một đội mở rộng lãnh thổ, từng là “Trưởng quân đoàn" của quân đoàn Light Chaser Thâm Quyến, và hiện đang là đối tác điều hành của công ty hữu hạn môi giới bất động sản Homesick —— Diệp Tiểu Đình.
"À, không phải đâu, sếp Trần, đột nhiên tôi có cảm giác đau lòng như lính bị đưa tới biên cương, tôi đi theo anh nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, anh đâu thể đối xử với tôi như vậy được, tôi vẫn còn giá trị lợi dụng, thực sự..."
Diệp Tiểu Đình nhận được "Lệnh chuyển công tác" của Trần Giang Hà, cô ôm ngực "khóc thành một dòng sông" ở đầu bên kia điện thoại.
"Dừng lại."
Trần Giang Hà cười nói: "Khoản tài trợ Series B và Series C của Homesick đang được tiến hành. Dự kiến trong vòng ba năm sẽ đưa ra thị trường. Cho dù nền kinh tế của Đồng bằng sông Châu Giang và Đồng bằng sông Dương Tử có phát triển đến đâu cũng là một tỉnh nhỏ. Cô dẫn đoàn đội nắm lấy phía bắc, tôi đảm bảo ba năm sau cô sẽ tự do tài chính. Tiện thể tôi sẽ cho cô một chiếc máy bay tư nhân và thuê thêm một số tiếp viên hàng không đẹp trai đi chu du khắp nơi với cô."
"Được rồi, đây đã là chiếc máy bay tư nhân thứ hai mà anh hứa với tôi rồi."
"Hả?" Trần Giang Hà nhướng mày, "Trước đây tôi có hứa với cô như vậy sao? Đâu có? Cô nhớ lầm rồi."
“Đáng lẽ lúc trước tôi nên ghi âm lại.”
Thực sự Diệp Tiểu Đình rất thích bộ dáng này của Trần Giang Hà, bởi vì hầu hết những lời khoe khoang và lời hứa mà anh đưa ra đều đã được thực hiện, chẳng hạn như tự do tài chính, máy bay tư nhân, tiếp viên hàng không đẹp trai gì đó, có thể đến muộn nhưng sẽ không thất hứa. Sau khi suy nghĩ một chút, cô nói: “Nhưng nói như vậy, đồng bằng châu thổ sông Châu Giang và đồng bằng sông Dương Tử là bất động sản tương lai, còn đi khai thác thị trường phía bắc chẳng phải bỏ gần tìm xa sao?”
------
Dịch: MBMH Translate