Anh Mã biết Trần Giang Hà đang chăm chú lắng nghe nên nói tiếp: “Tôi có thể nói rõ với cậu rằng bữa ăn hôm nay là để nói Lightspeed payment và Voice Chat Quả Liêu của cậu. Không có chúng tôi tham gia thì hai dự án này của cậu không thể làm lâu dài được."
"Còn Group Buying Take Away “Light Chaser”, dù giờ cậu có thành công đến đâu cũng chưa được gì. Nếu không có sự bơm máu liên tục của hệ thống thanh toán và quảng cáo của nền tảng xã hội, cũng không hình thành một vòng kinh doanh khép kín, ít nhất còn phải lỗ năm năm liên tiếp."
"Tương lai của Internet sẽ thay đổi rất lớn, hợp tác hay đấu đá nội bộ là sự lựa chọn của cậu."
"Anh Mã nói đúng."
Trần Giang Hà trả lời: "Tương lai của Internet sẽ có rất nhiều thay đổi."
"Thế giới vẫn xoay vần. Có thể tôi với cậu đều là ngựa ô cũng có thể là ngựa trắng, hoặc cũng có thể là ngựa trắng không phải là ngựa."
Trần Giang Hà mỉm cười nói say sưa, thắt lưng quần xong mà tay còn chưa rửa đã đi ra ngoài.
Anh Mã thì lại cẩn thận rửa sạch đôi tay trước bồn rửa, hong khô tay rồi vuốt tóc trước gương, sắc mặt bình thản dưới cặp kính lập lòe tia sáng lạnh lẽo.
Bữa tiệc tiếp tục.
Cuối cùng đến khi trời bên ngoài đã tối, vác cái bụng đầy rượu loạng choạng ra khỏi nhà hàng với sự giúp đỡ của Lưu Tử Khâm.
Lưu Tử Khâm đang định sắp xếp xe đưa Trần Giang Hà về khách sạn lại bị anh nói một câu từ chối “Đừng phiền ai, tôi không say”. Sau đó nhìn anh nghiêng ngả bước lên taxi nói tài xế đi tới Tây Đơn.
“Đuôi tóc đen cuộn thành một vòng tròn, quấn lấy tất cả sự gắn bó với em…”
Trần Giang Hà đứng dưới gầm cầu đi bộ, nghe một cô gái cầm đàn guitar hát "Đại thành tiểu ái" trên cầu.
Nếu có thể nhận dạng được người qua giọng nói thì đó chắc chắn là Dịch Thải Vi.
Người đẹp học đường Thải Vi có giọng hát không tệ, lại còn xinh đẹp, ngoài ra đĩa đơn trước "Light Chaser" và bản phát hành chính thức sau đó cũng chút tiếng tăm, lúc hát có rất nhiều người sẵn sàng đứng lại lắng nghe mấy câu đầu.
Trên cầu còn có rất nhiều sạp bán hàng rong của các tiểu thương, lợi dụng đám đông rồi gân cổ lên hét to hết sức: “Hai đồng một miếng, hai đồng một miếng, muốn mua gì thì lấy, tất cả chỉ có hai đồng, mua không bị lỗ mua không bị lừa."
"Quýt Giang Tây, năm đồng mười cân, năm đồng mười cân!"
Trong lúc đang rao hàng hăng say, không biết có người hảo tâm nào đã hô lên một tiếng: “Đô thị tới, mọi người chạy, chạy nhanh đi!”
Lúc này, những người bán hàng rong trên cầu nghe được đều hốt vía, đẩy xe dọn hàng khiến chim chóc bay tán loạn.
Ngay cả người đi bộ trên cầu vượt và những “fan yêu nhạc” đang nghe nhạc cũng bị “luồng chạy nạn” này kéo tới cầu vượt.
“Học trưởng Trần?"
Dịch Thải Vi vốn đang ca sướng ngất trời lại bị tiếng hét đột ngột "Đô thị tới" khiến trái tim cô run lên, không phải cô sợ hãi gì mà nghe tiếng giống như học trưởng Trần Giang Hà.
“Có lẽ là nghe nhầm…”
Dịch Thải Vi lắc đầu.
Lúc này, một bóng người cao lớn ngược dòng người chạy nhanh về phía cô, vừa chạy vừa nói: "Này cô gái, sao còn ngơ ngác đứng đây vậy ? Chạy đi."
Dịch Thải Vi ngẩng đầu, đôi mắt đột nhiên mở to như muốn đưa tay dụi mắt nhìn kỹ, chợt bàn tay nhỏ nhắn của cô siết chặt lại.
Bị nắm.
"Giúp tôi chút."
Dịch Thải Vi tỉnh táo lại, ném cây đàn ghi ta đi, nghiêng người sang một bên để làm điểm tựa, một tay nắm chặt mu bàn tay anh một tay đỡ vai.
“Mùi rượu nồng quá.”
Dịch Thái Vi khịt mũi một cái: "Anh uống nhiều lắm sao?"
"Không nhiều lắm, chỉ uống chút thôi."
Trần Giang Hà duỗi ngón trỏ ra cho thấy mình không uống nhiều, nhưng lại cảm thấy gió trên cầu thổi qua khiến anh loạng choạng "Tìm chỗ nghỉ ngơi một lát là được."
Dịch Thải Vi cẩn thận đỡ anh, xuống cầu vượt rồi bắt taxi về nơi ở gần Quốc Mậu.
Miệng Trần Giang Hà nói “Tìm một chỗ nghỉ ngơi là được rồi”, cuối cùng Dịch Thải Vi đỡ anh vào phòng ngủ lại như chày gỗ ngã một cái là đã ngủ rồi.
Cũng may là cái nết uống rượu của anh cũng không tệ, không điên loạn không nôn mửa thế mà khi ngủ còn không ngáy. Lúc ngủ hình như còn lẩm bẩm mấy tiếng "Học muội Dịch”, Dịch Thải Vi đang pha trà giải rượu cho anh cũng vì thế mà phải đi tới đi lui mấy lần.
Sau lần vào cửa cuối cùng, Trần Giang Hà lấy điện thoại ra cố gắng mở khóa rồi đưa cho Dịch Thải Vi: “Gửi tin nhắn cho dì út giúp anh nói tối nay anh không về.”
"À à." Dịch Thải Vi cầm điện thoại tìm dì út trong danh bạ rồi gửi tin nhắn theo lời dặn, sau đó cô ngẩng đầu nhìn học trưởng Trần đang dựa qua một nên trên đầu giường, nhìn cô không chớp mắt.
"Khoảng thời gian này anh đến một vấn đề, làm cách nào mới có thể nhanh chóng cải thiện hai dữ liệu cốt lõi của Voice chat Quả Liêu, hoạt động hàng ngày của người dùng và thời gian trực tuyến của người dùng."
------
Dịch: MBMH Translate