Trịnh Gia Hân ngửi được mùi đồ ăn sáng thì cuối cùng cũng chịu rời giường, chờ sau khi cô rửa mặt xong thì Trần Giang Hà nói: “Dì nhỏ, con muốn đến Quốc Mậu một lát, có thể sẽ không có thời gian ăn trưa với dì và Diệc Xu.”
"Không sao, con đi làm việc đi, dì dẫn Diệc Xu đến Hậu Hải ăn đặc sản địa phương.”
Trịnh Gia Hân vừa trả lời vừa thoa kem dưỡng da, có thể do vừa nãy tay run nên đã lấy hơi nhiều, cô bước đến trước mặt Trần Giang Hà đưa hai tay ra quấy phá gương mặt đẹp trai như xi măng của anh.
"Rất biết thưởng thức."
Trần Giang Hà khen ngợi dì nhỏ.
"Ra ngoài xã giao uống ít rượu một chút.”
Trịnh Gia Hân bóp mặt Trần Giang Hà dặn dò: “Tối về sớm một chút, đừng để dì và Diệc Xu lo lắng.”
"Biết chưa?" Khương Diệc Xu đứng bên cạnh mỉm cười nói thêm.
"Được rồi, đã biết."
Trần Giang Hà gật đầu đồng ý, ngửa đầu thoát khỏi bàn tay ướt sền sệt của dì nhỏ, cố ý nói: “Dì nhỏ thoa kem bóng loáng làm con hoảng sợ.”
"Diệc Xù, hôn một cái nào, anh phải đi rồi.”
“Lạch cạch."
Tuy Khương Diệc Xu không nhiều lời nhưng hành động rất dứt khoát.
Trần Giang Hà bị hôn đến mức trong lòng hưng phấn, còn dì nhỏ thì đưa tay che mắt, không thì bữa sáng chưa ăn đã bị đầy bụng.
Trần Giang Hà vừa ra cửa chính đã có một chiếc xe lớn mang đậm phong cách cũ xưa từ từ chạy tới, tài xế mang găng tay trắng xuống xe rồi mở cửa sau một cách quen thuộc.
"Đúng là có một số người rất quan tâm tới hành tung của mình.”
Trần Giang Hà nói thầm trong lòng, anh lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn mời dự tiệc do bố già kinh doanh Lưu Quân Vũ gửi tới, đến cũng đã đến rồi, nếu không đi một chuyến thì đúng là khó nói
Buổi tiệc trưa được tổ chức tại quán cơm Quốc Mậu.
Lưu Quân Vũ tự mình ra mặt tổ chức, những ông lớn trong giới thương nghiệp thuộc mọi tầng lớp đều nể mặt, ngay cả Tiểu Mã Ca, người bình thường vô cùng khiêm tốn và hiếm khi xuất hiện trước công chúng cũng nhận lời mời. Ngoài ra còn có Hồng Nham, người sáng lập và đối tác điều hành của Red Rock Capital China, cũng như Trương Lôi, người sáng lập tập đoàn Cao Lăng, và những người đứng đầu hiện tại đang được truyền thông nhắc tới trong lĩnh vực thương mại điện tử như giám đốc Mã và giám đốc Mạng.
Những người khác trông có vẻ như đến cho đủ số lượng như thật ra đều là những ông lớn có bối cảnh và năng lực tiềm ẩn rất lớn
Trong một đám ông lớn, Trần Giang Hà là người trẻ tuổi nhất và cũng khó mời nhất.
Lưu Tử Khâm không mời nổi anh, ngay cả Lưu Quân Vũ cũng mới nhận được tin hôm qua anh đã ngồi chuyên cơ đến Bắc Kinh, ông ta phải gửi tin nhắn ba lần mới nhận được câu trả lời.
Nhưng Lưu Quân Vũ hoàn toàn không vì chuyện này mà nổi giận, nếu người trẻ tuổi mà không có chút cá tính thì sao có thể xông pha trong trời đất bao la?
“Giám đốc Trần.”
Lưu Tử Khâm đứng trước cửa nhà hàng nghênh đón, trong thời tiết lạnh giá phong cách ăn mặc của cô không có nhiều thay đổi, thậm chí còn cởi áo vest ra khoác lên ta. Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn lên để lộ cánh tay thon dài xinh đẹp.
"Không lạnh sao?" Trần Giang hà đi đến trước mặt Lưu Tử Câm, tiện tay khoác tay lên vai cô
Lưu Tử Khâm nói: "Vẫn ổn, chỉ cảm thấy lạnh hơn Quảng Đông một chút.”
Trần Giang Hà không đánh giá, hỏi: "Chủ tịch Lưu ở phòng nào?”
"Tôi dẫn cậu qua đó."
Lưu Tử Khâm mỉm cười đưa tay ra, tư thế dẫn đường vô cùng thanh nhã.
"Năm ngoái tôi suýt chết, lúc bão tuyết ập đến khâu hậu cần hoàn toàn tê liệt."
“Nói trắng ra khi làm nền tảng thương mại điện tử, vẫn phải sao chép Amazon tự xây dựng cho vào kho bãi, đội hậu cần vận chuyển.”
"Để tôi nói cho anh biết, cái Amazon kia chỉ hoạt động ở Hoa Kỳ. Chi phí để theo xu hướng trong nước là quá cao, kết quả tài sản nhẹ vốn thành nặng vốn chỉ cần có chút chuyện là sẽ xong đời."
Bữa tiệc trong phòng bao cao cấp, các ông chủ mở miệng đều to tiếng nhất là thầy Mã. Lúc nói chuyện còn quơ tay quơ chân trông rất sinh động, hòa trộn hài hước và ngụy biện, lời ngụy biện mà còn có thể nói thành sự thật.
Trần Giang Hà và thầy Mã có mối quan hệ cá nhân thân thiết, họ ngồi gần nhau vừa nói vừa cười trông cũng không nhàm chán.
Cứ tưởng là giữa trưa này có thể ăn ké một bữa cơm, cuối cùng chỉ vừa nói mát vừa anh cụng tôi uống.
Trên đường đi vệ sinh, Anh Mã và Trần Giang Hà lần lượt đi ra ngoài.
Trong nhà vệ sinh cách một cánh cửa, Anh Mã trong bữa tiệc không có giao lưu gì với Trần Giang Hà lại chủ động nói: “Tôi không thích đấu đá nội bộ, cạnh tranh giữa các đồng nghiệp cũng không nhất thiết phải tôi sống anh chết, nhưng cái gì cũng có điều kiện tiên quyết làm kinh doanh cũng phải cần quy tắc."
Trần Giang Hà không trả lời, hừ hừ hai tiếng chờ Anh Mã nói tiếp.
------
Dịch: MBMH Translate