Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 713 - Chương 713: Cảnh Đêm Hôm Nay Thật Đẹp

Chương 713: Cảnh Đêm Hôm Nay Thật Đẹp Chương 713: Cảnh Đêm Hôm Nay Thật Đẹp

Nghe thấy lời này Trần Giang Hà ngay lập tức trở nên nghiêm túc, "Em biết tính anh đó, trước giờ anh luôn bài xích ngày lễ của nước ngoài. Hơn nữa, anh vẫn luôn thích em quấn lấy anh."

Từ Chỉ Tích cười không nói gì, nhìn vào mắt Trần Giang Hà một lát, kiễng chân lên, cắn nhẹ vào môi anh, nói : "Đồ khốn nạn, anh thật sự rất xấu xa, khi nói dối cũng không thèm chớp mắt."

Trần Giang Hà mím môi, chân thành nói : “Chớp mắt thì sẽ bị em nhìn thấu tim đen của anh.”

Thực ra Từ Chỉ Tích rất thích anh thành thật với cô như vậy, chứ không phải là cứ né tránh, chuyện gì cũng giấu cô, cô khịt mũi nói : "Trần Giang Hà, anh là người làm việc lớn, đừng vì một chút cảm xúc nhỏ nhặt của em mà cảm thấy chột dạ. Nếu em đã tha thứ cho anh, thì sẽ không khiến anh rơi vào tình thế khó xử, cũng sẽ không ép buộc anh phải lựa chọn.”

Trần Giang Hà nghe vậy thì ngẩn người một lúc, cũng khụt khịt ngẩng đầu lên, hai mắt bất giác đỏ lên.

"Buzz buzz."

Lúc này, điện thoại của Từ Chỉ Tích rung lên, cô lấy điện thoại ra xem, là mẹ cô gọi điện đến.

“Anh nghe đi.” Từ Chỉ Tích nhỏ tiếng dặn dò vài câu với Trần Giang Hà, sau đó nhấn nút trả lời, áp điện thoại vào tai anh.

"Alo ~"

Bên phía Từ Văn Lan alo một tiếng

“Alo, mẹ.” Trần Giang Hà mở miệng liền gọi mẹ, giọng điệu rất tự nhiên.

Từ Văn Lan ngơ ra một chút, "A, ờ ờ, cậu là tiểu Trần phải không ? Tiểu Tích đâu ?"

Trần Giang Hà gật đầu cười nói: "Tiểu Tích đang cùng con ở ký túc xá, bây giờ cô ấy không tiện nghe điện thoại, nên nhờ con nghe giúp."

Từ Văn Lan "..."

Vốn dĩ bà nghe nói giới trẻ bây giờ cứ hễ đến đêm Giáng Sinh, lễ Nô-en là sẽ ra ngoài thuê phòng, quan hệ nam nữ lung tung. Cho nên, bà đặc biệt gọi điện thoại cho hai cô con gái để dặn dò, không ngờ cô con gái lớn lại ở ký túc xá cùng với bạn trai, lại còn không tiện nghe điện thoại…

Trần Giang Hà nói tiếp : "Mẹ, tín hiệu ở ký túc xá không tốt lắm, con cúp máy trước nhé, ngày mai con bảo tiểu Tích gọi lại cho mẹ."

Nói xong anh cúp máy.

Từ Văn Lan ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một lúc mới định thần lại, thở dài trong lòng. Con gái lớn rồi thế nào cũng phải gả đi không thể giữ ở nhà được, thế giới của người trẻ, quản quá nhiều thì ngược lại chỉ khiến người ta ghét, bỏ đi, bỏ đi.

Cũng may tiểu Trần giỏi kiếm tiền, nếu nhân cách của anh đáng tin cậy, con gái gả cho anh cũng coi như là một cuộc hôn nhân tốt đẹp.

Từ Văn Lan cố gắng nghĩ đến chuyện tốt, tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút, sau đó bà gọi điện cho cô con gái thứ hai Từ Chỉ Quân.

Lúc Từ Chỉ Tích nhận lấy điện thoại từ trong tay Trần Giang Hà, cô đang định nói gì đó thì lại phát hiện hai mắt anh đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, bất chợt cảm thấy đau lòng : "Sao anh lại khóc rồi ?"

"Không có gì." Trần Giang Hà quay đầu đi, không nhìn cô, tự nói một mình : "Bỗng nhiên cảm thấy mình thật may mắn."

"Ánh trăng đêm nay thật đẹp, chúng ta xuống lầu đi dạo đi."

"Được."

Từ Chỉ Tích gật đầu đồng ý, chủ động nắm tay Trần Giang Hà, đi theo anh ra khỏi ký túc xá nam sinh.

Một lúc lâu sau khi hai người rời đi, bạn học Tôn Thiên đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh đến tê chân, liên tục lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, khi xác định không còn có người nữa mới run rẩy đứng dậy xả bồn cầu. Sau khi ra ngoài, anh liền gọi điện thoại cho Lưu Tử Du.

"Lưu, bạn học Lưu Tử Du..."

Vừa rồi, Tôn Thiên vừa ngồi xổm trên bồn cầu, vừa nghe tam ca và phụ đạo viên nói chuyện trong ký túc xá, anh đã âm thầm nghĩ ra mấy chục cách tỏ tình. Kết quả là vừa gọi điện thoại cho Lưu Tử Du thì đến gọi tên của người ta mà anh cũng lắp ba lắp bắp.

"Hả ? Có chuyện gì vậy Tôn Thiên, cậu nói chuyện đàng hoàng, căng thẳng gì chứ ?"

Lưu Tử Du tự nhiên phóng khoáng hỏi tại sao anh lại căng thẳng.

"Tôi...tôi, tôi đã thích cậu từ lâu rồi, thật đó, cậu có thể làm bạn gái của tôi không ?"

Tôn Thiên lúc đầu còn do dự, ngập ngừng ấp úng, đến nửa câu sau, tốc độ nói của anh vô thức nhanh lên, cảm giác cổ họng khô khốc, giọng nói run rẩy.

"Èm hèm." Lưu Tử Du ho hai tiếng, nói : "Tối nay hình như cậu không tặng táo cho tôi."

Tôn Thiên vừa nghe thấy lời này, cảm thấy có hy vọng, lại nóng lòng sốt ruột nói : "Tôi đã mua rồi, đang định xuống lầu tặng cho cậu."

Lưu Tử Du mím môi cười nói : “Cậu đó, đúng là không hiểu tâm tư con gái chút nào.”

Tôn Thiên gãi gãi đầu, không biết nên nói cái gì.

Thay vào đó, Lưu Tử Du là người chủ động nói : "Cậu xuống lầu đi, tôi sắp đến phía dưới lầu ký túc xá nam sinh rồi. Cảnh đêm hôm nay rất đẹp, cùng tôi đi dạo bên bờ hồ nhé."

"Ừ, ừ, được !"

Khi Tôn Thiên nghe thấy câu "Cảnh đêm hôm nay rất đẹp", lập tức giống như kích hoạt từ khóa vậy, anh vội vàng gật đầu đồng ý, đá đôi chân vẫn còn tê dại, chạy nhanh xuống lầu như một cơn gió.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0