Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 714 - Chương 714: Đúng Là Một Kẻ Ngốc

Chương 714: Đúng Là Một Kẻ Ngốc Chương 714: Đúng Là Một Kẻ Ngốc

Tôn Thiên lao điên cuồng chạy ra khỏi ký túc xá, xuống đến dưới lầu, anh dừng lại nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Lưu Tử Du đâu cả.

Trên đường người đi đi lại lại đa số đều là những cặp tình nhân tay khoác tay, dựa sát vào lòng nhau. Trên tay các cô gái hầu như đều có táo hoặc một bó hoa tươi.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp nhưng cũng rất lạnh, mặt đất dưới những ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

"Tiêu rồi."

Tôn Thiên vừa rồi chạy vội quá, hoàn toàn quên mất trên người mình chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, cũng quên mang theo táo và quà đã chuẩn bị sẵn từ lúc sáng. Cũng may là Lưu Tử Du không đợi ở dưới lầu, nếu không gặp cô ấy với hai tay không như thế này, thì chút điểm ấn tượng mà trước đây anh không dễ dàng gì mới tích lũy được, chắc là một lần bị trừ hết sạch.

"Bạn học Tôn Thiên."

Lúc anh đang chuẩn bị quay người chạy về ký túc xá thì giọng nói của Lưu Tử Du cách đó không xa truyền đến, anh do dự nhìn theo hướng âm thanh, Lưu Tử Du mỉm cười đi về phía anh, bước đi nhanh nhẹn.

Tôn Thiên sững sờ tại chỗ, cũng không biết là vì thời tiết quá lạnh hay là vì quá căng thẳng, trong lòng bất giác run lên, hai má cũng không hiểu sao lại nóng bừng. Khi Lưu Tử Du đến gần, ánh mắt anh tránh né, cúi đầu nhìn xuống đầu ngón chân.

"Giáng sinh vui vẻ."

Lưu Tử Du mỉm cười đưa quả táo trên tay tặng cho chàng trai trước mặt, người chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay chạy xuống lầu gặp cô, rõ ràng là đã tỏ tình rồi, nhưng khi gặp mặt lại ngượng ngùng đến đỏ mặt cúi đầu, trông như một chàng ngốc vậy. Nhân tiện, cô quan tâm nói một câu : “Tối nay trời khá lạnh, cậu mặc ít như vậy thì sẽ rất dễ bị cảm, nhanh quay về ký túc xá đi ."

"Tôi thấy vẫn, vẫn rất ổn, không lạnh."

Tôn Thiên nhận lấy quả táo mà Lưu Tử Du đưa cho, ngẩng đầu cười ngốc nghếch, đáp lại bằng một chút bướng bỉnh cuối cùng của một người đàn ông phương Bắc : “Mùa đông ở quê nhà tôi nhiệt độ thường âm mười mấy độ, ở Quảng Đông đối với tôi mà nói là không có mùa đông.”

Lưu Tử Du chớp chớp mắt : “Mùa đông Thương Châu lạnh như vậy sao ?”

Tôn Thiên gật đầu, "Đúng vậy, lúc lạnh nhất, nước biển ở cảng Hoàng Hoa cũng có thể đóng băng."

"Wow, nước biển đóng băng chắc chắn là rất tráng lệ." Đôi mắt của Lưu Tử Du lóe lên.

Tôn Thiên ngẩng đầu nhìn cô nói : “Khi nào có cơ hội tôi sẽ đưa cậu đi xem.”

"Được."

Lưu Tử Du bất ngờ không từ chối.

Tôn Thiên cũng có chút bất ngờ khi nhận được câu trả lời như vậy, anh mím môi hỏi cô : "Chúng ta đi dạo bên bờ hồ nhé ?"

Lưu Tử Du cười lắc đầu, "Cậu vẫn là quay về mặc quần áo dày một chút trước đi."

“Tôi thực sự không thấy lạnh.”

Tôn Thiên đưa tay đến trước mặt Lưu Tử Du, "Không tin thì cậu sờ thử tay tôi đi, nóng hầm hập đây này, lòng bàn tay còn có chút mồ hôi."

"Thật sao ?" Lưu Tử Du mím môi cười, giơ tay lên nhẹ nhàng nắm lấy, không cảm nhận được hơi ấm, nhưng quả thực lòng bàn tay đang đổ mồ hôi.

Lòng bàn tay của Lưu Tử Du rất mềm mại, ngón tay thon dài trắng nõn, nắm trong tay cảm giác rất tuyệt vời, nhưng Tôn Thiên lại rút tay lại như bị điện giật, hơi siết chặt nắm tay, lòng bàn tay ra mồ hôi đến kết dính.

"Đúng là một kẻ ngốc."

Lưu Tử Du hình như có chút tức giận quở mắng một câu, sau đó không cho anh giải thích mà cởi áo khoác đông màu trắng của mình đưa cho Tôn Thiên.

"Cậu mặc nó vào sau đó ôm tôi." Lưu Tử Du hai má đỏ bừng, quay đầu nhìn những đôi tình nhân đang đi trên đường, một cơn gió thổi qua, cô rùng mình co rúm lại, hai chân dẫm nhẹ xuống đất, sau đó rất nhanh cảm nhận được hơi ấm từ bên cạnh mình.

"Bỏ tay xuống..."

Hai má của Lưu Tử Ngọc chợt đỏ bừng đến tận mang tai. Chàng trai Tôn Thiên này, gọi anh là đồ ngốc, anh đúng thực sự là ngốc, nhưng mỗi lần bảo anh ôm, tay anh dường như được trang bị thiết bị định vị tự động vậy, luôn luôn chính xác chạm nhầm vào ngực cô.

Nếu như có thân hình đáng kiêu hãnh như bạn cùng phòng Lâm Tư Tề, thì Lưu Tử Du cũng sẽ không nói gì, nhưng với bộ ngực lép của mình, thì ít nhiều gì cô cũng có chút cảm thấy tự ti.

"Ồ ồ…"

Tôn Thiên cũng đỏ mặt, rụt tay lại.

"Đi thôi."

"Được."

Im lặng đi một lúc lâu, Lưu Tử Du đột nhiên mở miệng phá vỡ sự im lặng, nói : “Có thể nói lại câu mà cậu đã nói trong điện thoại trước khi ra ngoài nói lại với tôi một lần nữa được không ?”

Tôn Thiên sửng sốt, cúi đầu nhìn Lưu Tử Du, tim đập thình thịch, cổ họng bất giác khô khốc, nhưng anh vẫn lấy hết can đảm để trả lời : “Tôi thích cậu đã lâu rồi, thật đó, có thể làm bạn gái của tôi được không ?"

Lưu Tử Du nghe vậy, mỉm cười lắc đầu, "Không được."

Tôn Thiên ngơ ngác : "Hả ?"

"Anh ngốc rồi à ?" Lưu Tử Du cười nhăn mày, sau đó nhanh chóng trở nên nghiêm túc nhẹ nhàng nói : "Trêu anh đấy, nếu không phải coi anh là bạn trai, áo này của em cho chó mặc cũng không thèm cho anh mặc."

Tôn Thiên "...."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0