Công viên Hồ Trăng.
Trần Giang Hà dắt tay Từ Chỉ Tích đi một quãng đường rất dài rất dài. Khi đến trước một bãi cỏ vàng khô héo, Từ Chỉ Tích nói đi mệt rồi, muốn ngồi xuống nghỉ một lát, cho nên cô buông tay Trần Giang Hà ra, tìm một chỗ sạch sẽ bằng phẳng ôm gối ngồi xuống.
Trần Giang Hà đang định ngồi xuống bên cạnh cô, thì Từ Chỉ Tích lại giơ tay lên vỗ nhẹ vào chân anh : "Anh có thể đi tìm bạn học nữ khác rồi."
Trần Giang Hà giả vờ như không nghe thấy, như thường lệ ngồi xuống bên cạnh Từ Chỉ Tích, sau đó hơi cúi người, ôm đôi chân khép lại của cô đặt lên đùi mình.
"Anh làm gì vậy..."Từ Chỉ Tích bất giác hoảng hốt, ở đây nhiều người như vậy, chắc không phải là anh muốn lén lén lút lút làm chuyện xấu đó chứ ?
Trần Giang Hà nói : “Anh nhớ, lần đầu tiên chúng ta hẹn hò hình như là ở bãi cỏ này.”
"Ồ." Từ Chỉ Tích nghiêng người nhìn anh với khoảng cách gần, sau đó nhìn xung quanh, chợt nhớ tới lúc đó tên ngốc trước mặt này hình như đã hét vào một đôi tình nhân đang hôn nhau : "Buông vị học tỷ đó ra...."
"Em đã nhớ ra chưa ?" Trần Giang Hà chớp chớp mắt hỏi.
Từ Chỉ Tích trịnh trọng gật đầu, đáp : “Ừ, em nhớ ra anh đã lừa em hai mươi tệ.”
Trần Giang Hà cười giải thích : "Lúc đó anh vội vàng xuống lầu gặp em, thất sự là không một xu dính túi, cũng là thật lòng muốn mời em ăn bữa khuya."
Từ Chỉ Tích đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú có vẻ dày hơn cả tường thành của anh, "Nói thật, em rất thích dáng vẻ không một xu dính túi lừa ăn lừa uống hồi đó của anh, lại còn nghiêm túc lừa dối em."
Trần Giang Hà cười thầm, đây hẳn là cái được gọi là "Đàn ông không xấu, đàn bà không yêu".
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết để tán gái không chỉ là xấu xa mà còn phải đẹp trai một chút, nếu không thì sẽ dễ biến thành giở trò lưu manh.
"Thành thật khai báo, có phải là anh dùng cùng một thủ đoạn lừa gạt rất nhiều cô gái ngây thơ rồi không ?" Từ Chỉ Tích tiện miệng hỏi.
Khi Trần Giang Hà nghe thấy từ "ngây thơ", anh lập tức nghĩ đến bạn học Khương Diệc Xu.
Hồi vừa mới lên đại học, tính cách cô ấy thật sự là yếu mềm, nói chuyện nhẹ nhàng, dễ đỏ mặt, dịu dàng như nước lại có chút ngốc nghếch đáng yêu. Mỗi lần nghe cô nhỏ tiếng gọi "ca ca", Trần Giang Hà lại cảm thấy toàn thân tràn đầy sinh lực, gần như không cần dùng trâu, bản thân có thể về quê nhà vác cày, cày ra được hai mẫu đất.
Tuy nhiên, nhớ lại hồi đó lúc nắm tay cô ở khuôn viên trường Đại học Trung Sơn, trong lòng anh vẫn còn nhớ nhung đến cô Từ. Trần Giang Hà không khỏi thầm chửi mình là một kẻ cặn bã, sau đó thành thật nói rõ với Từ Chỉ Tích : “Thành thật mà nói, những chiêu trò thô tục một cách khó chịu, nhìn thoáng qua là đã bị nhìn thấu đó của anh dường như cũng chỉ có thể lừa gạt em và Khương Diệc Xu mà thôi.”
"Đúng là nói mà không biết ngượng..."
Từ Chỉ Tích nghe thấy lời này, theo bản năng giơ nắm đấm nhỏ lên muốn đánh anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi thôi, véo đùi chắc là sẽ càng đau hơn một chút.
Cô vốn tưởng rằng Trần Giang Hà sẽ giống như trước đây, vừa bị véo vài cái là giả vờ giả vịt kêu đau, nhưng không ngờ anh vẫn bất động, ánh mắt đờ đẫn chăm chú nhìn cô.
“Haizz, đúng là hết cách với anh.” Từ Chỉ Tích lặng lẽ thở dài, im lặng buông tay, lại nhẹ nhàng xoa cho anh mấy cái, sau đó nhìn đồng hồ nói : “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, em phải về ký túc xá đi ngủ rồi."
Nói xong, cô đưa tay gỡ tay của Trần Giang Hà ra, xê chân đi, đứng dậy phủi mông, chuẩn bị rời đi.
"Từ Chỉ Tích."
Trần Giang Hà nắm lấy tay cô, đột nhiên từ phía sau gọi tên đầy đủ của cô.
"Hả ?"
Từ Chỉ Tích hơi quay đầu lại, trong mắt hiện lên những giọt nước mắt khó nhận ra.
Trần Giang Hà nói : "Trước giờ anh không phải là người tốt gì, cũng không thể coi là một người đàn ông tốt, nhưng anh thật lòng muốn đối xử tốt với em cả đời."
"Biết rồi, đồ khốn." Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng đáp lại.
Trần Giang Hà đứng dậy, ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc nói : “Anh yêu em, Từ Chỉ Tích.”
"Ừ."
Thân thể Từ Chỉ Tích dường như có chút run rẩy, cô khẽ gật đầu, nước mắt rơi xuống, nhưng giọng nói lại đặc biệt dịu dàng : "Em cũng yêu anh, Trần Giang Hà."
“Á à, còn tưởng tên nhóc thối cháu đêm nay không đến chứ.”
Buổi tối mười một giờ rưỡi, Trịnh Gia Hân vừa làm xong việc vặt trong tay, định xuống tầng lái xe đón Khương Diệc Xu về nhà, không ngờ Trần Giang Hà đột nhiên tập kích, một tay ôm gấu Teddy cao nửa người, tay kia xách theo táo đi vào tặng quà Giáng sinh.
"Gấu là dành cho dì để ôm ngủ vào ban đêm khi trời lạnh."
Trần Giang Hà cười hì hì đưa gấu Teddy cho dì nhỏ, trước khi đến anh đã đi gặp thư ký nhỏ và Dương Vãn Tình, ở cùng các cô rất lâu, nhưng cũng may là trước rạng sáng đã kịp chạy đến.
------
Dịch: MBMH Translate