Anh phải dấn thân vào con đường sự nghiệp, thật sự phải đi kiếm tiền.
Quý một năm 2009 đối với cả tập đoàn Giang Hà có thể nói là cực kỳ có tính khiêu chiến, cũng như cơ hội.
Áp lực đến từ hai sự kiện kia của tập đoàn Xí Nga không đánh bại được Trần Giang Hà, trái lại còn làm cho anh bắt được cơ hội, thắt tất cả nhân viên lại thành một dây thừng, rèn ra một đoàn đội có năng lực không hề tầm thường chút nào.
Ngoài ra, theo sự phát triển và dần trở nên thông dụng của điện thoại cảm ứng và mạng internet trên toàn cầu.
Trần Giang Hà đã đầu tư số lượng lớn nhân lực và kinh phí để sắp xếp trước việc giao hàng tận nơi cho Group Buying Take Away “Light Chaser”, app Voice Chat Quả Liêu và Lightspeed Payment trên điện thoại cũng bắt đầu bộc lộ tài năng.
Đặc biệt là app Voice Chat Quả Liêu, sau khi đẩy ra chức năng livestream và video ngắn, app này vô cùng được các quốc gia phát triển ở u Mỹ hoan nghênh.
Dựa vào số liệu nó đã trở thành ứng dụng có số lượng tải về nhiều nhất.
Tình thế vô cùng tốt.
Nhưng vào ngày 19 tháng 1 nông lịch, cũng chính là ngày hôm nay.
Trần Giang Hà vừa mới kết thúc cuộc họp hằng năm xong đã nhận được một tin tức làm cho tim anh đập liên hồi.
Tối hôm qua, khi Dương Vãn Tình đang trên đường đi tới Thâm Quyến để thị sát dự án thì gặp phải tai nạn giao thông.
Khu Việt Tú, bệnh viện trực thuộc hàng đầu Trung Đại.
Khi Trần Giang Hà chạy tới bệnh viện, vì không bị thương quá nặng cho nên sau khi trị liệu xong Dương Vãn Tình đã được chuyển sang phòng bệnh thường.
"Luôn nhắc tôi phải cẩn thận, tại sao bản thân chị lại không cẩn thận như vậy hả?"
Trần Giang Hà ngồi lên mép giường, anh gọt lê cho mình ăn, ăn được vài miếng thấy ngọt liền đưa nó tới miệng của Dương Vãn Tình.
Dương Vãn Tình liếc anh một cái, hữu khí vô lực nói:
"Cậu xích lại gần tôi một chút, tôi có lời muốn nói với cậu."
"Ờ."
Trần Giang Hà cúi đầu sát lại.
Dương Vãn Tình nhấp đôi môi khô khốc của mình, nhỏ giọng nói:
"Ngay khi bị tai nạn, tôi đã nghĩ bản thân mình sẽ chết, vất vả lắm mới lấy điện thoại ra được, chuyện đầu tiên muốn làm vậy mà lại là gọi điện thoại tạm biệt cậu."
"Chuyện này..."
Trần Giang Hà giật mình, sau đó nói:
"Đây là tình tiết trong phim, không giống như tác phong bình thường của chị. Tuy rằng nghe xong tôi rất cảm động, nhưng mà ba dự án ở Thâm Quyến kia đã bị tôi nuốt vào trong bụng rồi. Thật sự không thể nào trả lại cho chị được đâu."
Dương Vãn Tình nghe vậy chỉ cười khổ một tiếng, thở hổn hển một lúc mới bình tĩnh:
"Lúc một người chết, ngoại trừ khao khát mãnh liệt nhất là muốn sống, trong đầu chỉ có thể nghĩ tới người mà trong lòng người đó cảm thấy quan trọng nhất, điều mà người đó tiếc nuối nhất, những chuyện khác đều không quan trọng."
Trần Giang Hà gật đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Dương Vãn Tình, ngoài miệng lại nói ra những câu che lắp hoàn toàn tình cảm ở trong lòng:
"Chị Tình à, chị phải nghỉ ngơi cho tốt nhé. Ít nhất thì chị cũng phải khỏe đến mức có thể bị tôi ôm lấy để gào khóc đó, chứ bây giờ thì không được tốt cho lắm."
"Hứ."
Trần giang Hà vừa dứt lời, trong phòng bệnh lập tức vang lên tiếng ho khan, anh quay đầu lại nhìn thấy một người ước chừng năm mươi tuổi, mép tóc thụt lùi về sau khá nhiều, người này mặc một bộ đồ tây vô cùng nghiêm chỉnh, là một người đàn ông tuy gầy nhưng khí thế lại rất mạnh.
Người đàn ông trung niên dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn Trần Giang Hà, mỉm cười mở miệng nói trước:
"Cậu là chủ tịch tập đoàn Giang Hà, Giám đốc Trần - Trần Giang Hà phải không?"
Trần Giang Hà đứng dậy, gật đầu cười.
"Tôi là Dương Thiện Văn."
"Nghe danh đã lâu."
Dương Thiện Văn bắt tay với Trần Giang Hà, cẩn thận đánh giá anh, nói:
"Đánh giá của hai người con gái của tôi về giám đốc Trần rất cao, tôi cũng chú ý tới cậu đã lâu, vốn tưởng rằng cậu là một người có ba đầu sáu tay, đa mưu túc trí, không ngờ..."
"Không ngờ cháu chỉ có một cái đầu và hai tay, cực kỳ bình thường đúng không?"
Trần Giang Hà dùng phương pháp trêu chọc của mình, giúp giám đốc Dương - người bình thường có lẽ rất ít nói tiếng phổ phông, cho nên nói không được chuẩn cho lắm nói nốt phần còn lại.
Dương Thiện Văn nghe thấy câu "một cái đầu và hai cánh tay, cực kỳ bình thường" liền ngẩn người, lập tức cười nói:
"Giám đốc Trần thật là hài hước."
"Chị!"
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Dương Uyển Oánh suốt đêm bay về nước, vội vàng chạy tới phòng bệnh của chị mình, nhìn thấy cô đang nằm trên giường bệnh, mũi liền có hơi chua xoát, nước mắt ứa ra.
Dương Thiện Văn thấy thế liền nói:
"Khóc cái gì mà khóc, chị con vẫn còn rất khỏe đó."
"Vâng."
Dương Uyển Oánh lau nước mắt, đi tới bệnh cạnh giường bệnh nói chuyện với chị mấy câu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trần Giang Hà.
Tuy nhiên, sức sát thương của bài hát này chỉ ở mức trung bình, dù sao trong ký túc xá chỉ có Lão Lưu và Trần Giang Hà là hiểu tiếng Quảng Đông.
------
Dịch: MBMH Translate