Trần Giang Hà cười cười:
"Chỉ cần anh làm chuyện này đủ sạch sẽ, thì anh có thể tùy tiện ra giá."
Trương Nghiễm Vinh nheo mắt lại, cười, nhún vai nói:
"Loại chuyện này tôi sẽ không ra giá, chỉ nghe ông chủ ra giá."
Trần Giang Hà đã đoán trước được rằng Trương Nghiễm Vinh sẽ nói như thế, anh lấy ra một bản hiệp nghị đặt xuống trước mặt anh ta:
"Trước kia, Anh Vinh không phải là muốn lấy đươc cổ phần công ty từ trong tay tôi sao, không gạt anh, gần đây công ty phát triển rất thuận lợi, giá trị tăng lên không chỉ gấp năm."
Đôi mắt Trương Nghiễm Vinh sáng lên, đưa tay cầm lấy bản hiệp nghị, đọc thật kỹ, sau đó bày tỏ thái độ:
"Tôi có mấy tên đàn em, là mấy người nhập cảnh phi pháp, không có hộ khẩu, làm việc vô cùng sạch sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì, có xảy ra chuyện cũng không lộ bí mật."
Trần Giang Hà chỉ cười không nói.
Trương Nghiễm Vinh nhìn anh:
"Nếu giám đốc Trần không tin, một là mời người khác, hai là xem tôi làm việc trước, làm xong rồi mới ký bản hiệp nghị này."
Trần Giang Hà gật đầu cười:
"Anh Vinh không hổ là anh Vinh, quyết đoán."
"Mẹ nó."
Trương Nghiễm Vinh đột nhiên chửi một cái, sờ ót nói:
"Ông đây quyết đoán mới lạ, chẳng qua là anh ra tay rất sảng khoái mà thôi."
"Dù thế nào đi nữa, cũng là do giám đốc Trần quyết đoán, cho quá nhiều."
Trương Nghiễm Vinh nói xong, đặt tách trà xuống, đứng dậy rời đi.
"Anh Vinh..."
Trần Giang Hà gọi anh ta một tiếng.
Trương Nghiễm Vinh giơ tay lên, không quay đầu lại, nói:
"Đừng nhiều lời, tôi biết người mà anh muốn xử lý là ai, chờ tin tức của tôi đi."
Ba ngày sau.
Thông tin chủ tịch tập đoàn Huy Hoàng - Triệu Huy Hoàng và con trai độc nhất - Triệu Thụy An đốt than tự sát ở trong nhà xuất hiện trên đài Châu Giang.
"Quả là một đóa hoa xuân xinh đẹp, ai ai cũng yêu…”
Đông qua xuân tới, cùng với ca khúc ‘Đón hoa xuân’ quen thuộc của người Quảng Đông, bài hát ‘Chúc mừng phát tài’ của Lưu Đức Hoa, và phiên bản tốp ca của bài hát ‘Năm vui vẻ’ cùng lần lượt xuất hiện trên các đường lớn tới hẻm nhỏ. Tết nguyên đán năm 2009 cũng đã đến.
Trong kỳ nghỉ đông, áp lực của Trần Giang Hà rất lớn, mỗi ngày đều bận rộn muốn chết. Các cô gái xung quanh cũng rất quan tâm, họ cố gắng hết sức không gây thêm phiền phức cho anh, tăng thêm giúp đỡ.
Từ Chỉ Tích đã dẫn em gái Từ Chỉ Quân trở về quê nhà ở Giang Tây trước khi dịch vụ chuyển phát nhanh ngừng hoạt động. Sau cuộc họp thường niên của tập đoàn, Khương Diệc Xu, Hàn Thu Nhã và Tần Thiệu Hải cũng cùng nhau trở về Hoàn Thành.
Thư ký nhỏ thì ở lại công ty với Trần Giang Hà cho đến khi anh kết thúc ca làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ tết rồi mới miễn cưỡng ngồi lên xe của ba Lâm Triết Bình trở về Thâm Quyến.
Đàn em Dịch là thoải mái nhất, vì cô đang mang thai nên Trần Giang Hà đã sắp xếp cho cô ở lại Hoàn Thành giúp cha mẹ thu tiền cho thuê nhà và đếm tiền. Trong những lúc rảnh rỗi thì cô sẽ đến hồ Tùng Sơn để xem chồng tương lai nỗ lực xây dựng khu công nghệ cao cho Light Chaser, công trình ‘Giang Nam tiểu trấn”.
Dịch Thải Vi ở lại nhà họ Trần đến Tết nguyên đán mới về quê ở Thiệu Hưng, cô khen Trần Giang Hà trước mặt cha mẹ mình đến mức muốn nở hoa, anh còn đặc biệt biếu cho bác trai ít hương liệu hỗ trợ giấc ngủ để tỏ thành ý.
Có sao nói vậy, đối với Trần Giang Hà mà nói việc không cần chạy tới chạy lui để gặp mặt người lớn trước kỳ nghỉ lễ cũng là một đặc ân hiếm thấy.
Hiển nhiên là điều này không phải vì mấy người bạn gái thấu hiểu cho anh khi áp lực công việc quá nhiều mà là do cuộc gọi thành thật trước đó.
"Nhìn lại cả năm 2008, những thăng trầm và khó khăn tôi đã trải qua trong chuyện tình cảm cá nhân và sự nghiệp giống như một mô thu nhỏ của thời đại này nơi có tai ương và cơ hội cùng tồn tại song song, nỗi đau và sự hưng phấn đồng hành với nhau.”
"Mặc dù khởi nghiệp rất khó khăn nhưng cảm giác đạt được thành quả to lớn sau khi trải qua một thời gian dài đau khổ và thất bại khiến tôi rất thỏa mãn."
Trần Giang Hà đứng trước cửa sổ lớn trong văn phòng chủ tịch tại trụ sở tập đoàn, đã từng nhìn thấy dòng người và xe cộ như nước ở phía dưới, người người xôn xao, bây giờ lại lẻ tẻ mấy người và vài chiếc xe, phong cảnh có phần hiu quạnh làm anh thấy hơi xúc động trong lòng.
Điện thoại di động vang lên.
Người gọi tới là dì nhỏ.
"Hi ~" Trần Giang Hà bấm nhận rồi chào một tiếng, vô thức cúi đầu nhìn xuống lầu.
Trịnh Gia Hân đang đứng dựa vào đầu xe Mercedes đầu, mái tóc tung bay trong gió. Cô cũng nhìn lại anh qua cửa sổ, hiện ra một loại mỹ cảm khó diễn tả bằng lời: “Tên nhóc thối tha này, dì ngẩng đầu lên đã nhìn thấy côn, còn đứng trước cửa sổ ngây ngốc làm gì, mau xuống đây dì chở về nhà ăn tết.”
Chân mày Trần Giang Hà giật giật, vừa mừng vừa sợ nhếch miệng cười một tiếng: “Dì nhỏ, sao dì còn chưa về?”
"Về một chuyến rồi, tới thêm lần nữa.”
Trịnh Gia Hân nói nửa đùa nửa thật: “Thế nào, đủ thành ý chưa, mấy người bạn gái đều chạy rồi, chỉ có dì mới đi với con đến cuối con đường thôi.”
"Có thể không quay đầu lại được không?” Trần Giang Hà cười hì hì.
------
Dịch: MBMH Translate