Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 730 - Chương 730: Miệng Lưỡi Trơn Tru Thật

Chương 730: Miệng Lưỡi Trơn Tru Thật Chương 730: Miệng Lưỡi Trơn Tru Thật

Trần Giang Hà đã lên sẵn kế hoạch cho tháng giêng năm nay rồi, mùng một và mùng hai sẽ ở nhà với cha mẹ, mùng ba đi sang nhà bà ngoại, mùng bốn đi tìm thư ký nhỏ, mùng năm là Khương Diệc Xu, mùng sáu là đàn em, mùng bảy là cô Từ, mùng tám cho tập đoàn đi vào sản xuất.

Nhưng mà, mùng ba tháng giêng là ngày Dương Vãn Tình xuất viện, cho nên Trần Giang Hà lâm thời thay đổi kế hoạch, mua quà đi thăm cô, sẵn tiện đến mừng tuổi Dương gia luôn.

Có lẽ vì có vẻ ngoài đẹp trai, Dương Thiện Vặn và vợ ông là Triệu Mỹ Phượng cực kỳ nhiệt tình với Trần Giang Hà trong lần gặp mặt đầu tiên, gần như là dùng cách thức chiêu đãi con rể.

Giữa trưa.

"Giang Hà có biết chơi mạt chược không?"

Dương Thiện Văn uống tới mức mặt đỏ hết lên vỗ tay lên vai Trần Giang Hà.

"Biết một chút ạ."

Trần Giang Hà khiêm tốn nói.

"Con không biết."

Dương Uyển Oánh đi theo sau, nói:

"Thay vì chơi mạt chược, chúng ta chơi đấu địa chủ đi. Trần Giang Hà, con và chị chơi, cha làm quân sư, mẹ làm người chia bài."

Dương Uyển Oánh lập tức phân chia công việc cho tất cả mọi người trong nhà.

Dương Thiện Văn và Trần Giang Hà cười, không phát biểu ý kiến.

"Đề nghị của em nghe rất hay."

Dương Vãn Tình tỏ vẻ đồng ý.

Triệu Mỹ Phượng nghe theo sự sắp xếp của con gái một cách vô điều kiện, ba phiếu với hai phiếu, số ít phục tùng số đông.

Dương Uyển Oánh vốn định bảo cha làm quân sư cho cô và chị gái, đại chiến ba trăm hiệp với Trần Giang Hà.

Nào ngờ sau khi ngồi vào bàn, cha cô lại đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trần Giang Hà, cười tủm tỉm nhìn bài của anh, lúc thì sờ cằm, lúc thì chậc lưỡi:

"Được, được, bài rất tốt, kêu địa chủ có thể lập xuân thiên."

Nhưng mà, Trần Giang Hà giống như là một quả cầu vậy, sau khi kêu địa chủ xong hoàn toàn không biết đánh như thế nào, đánh ra bài nhỏ trước:

"3."

Dương Vãn Tình:

"4."

Dương Uyển Oánh:

"Chị, chị xem anh ta kìa, 5~"

Trần Giang Hà:

"Ra lá 5 này đúng là ý kiến hay, bỏ lượt."

Dương Vãn Tình:

"Joker."

Dương Uyển Oánh:

"...qua."

Trần Giang Hà:

"Bỏ lượt."

Dương Vãn Tình cười:

"Máy bay."

Dương Uyển Oánh:

"Qua."

Trần Gia Hà:

"Tôi nổ."

Dương Uyển Oánh nhẹ nhàng ném quả bom Trần Giang Hà mới đánh ra:

"Yeah, may mà tôi có đếm lá bài, nếu không thì đã bị ba lá tám và một lá ba làm bom của cậu làm cho ngớ người rồi."

Trần Giang Hà yên lặng thu bài lại, đỡ trán cười, Dương Thiện Văn cười vỗ vai anh:

"Ra tay quá rõ ràng, tài nghệ chưa tinh, cần phải luyện tập nhiều hơn."

"Vâng."

Trần Giang Hà cười trả lời, sau đó anh tiếp tục luyện tập với chị em nhà họ Dương. Bọn họ chơi tới chạng vạng, trời sắp sập tối, kết quả của cuộc chơi này là anh thua hết tất cả số tiền mừng tuổi năm mới mà cha mẹ cho.

"Trần Giang Hà, đánh bài với cậu thú vị thật đó, sau này nhớ thường xuyên đến nhé."

Lúc anh đi, hai chị em đi ra tới tận cửa để tiễn, Dương Uyển Oánh vẫn luôn cười, tâm trạng rất tốt.

Trần Giang Hà nói:

"Thỉnh thoảng đến một lần thì được, đến nhiều lần quá sợ mấy người nghiện."

"Miệng lưỡi trơn tru thật, anh định thi làm nghiên cứu sinh à."

Dương Uyển Oánh nói, tuy rằng mấy lời nói của Trần Giang Hà nghe không đàng hoàng chút nào, nhưng mà cô đã sớm quen với việc đó rồi, còn sẵn tiện dùng câu thoại trong bộ phim đang nổi tiếng dạo gần đây để trêu chọc anh.

"Thi làm nghiên cứu sinh không có gì thú vị cả."

Trần Giang Hà lắc đầu:

"Không gạt cô, nếu như lúc trước không đi sai đường, nhất thời nóng lòng muốn sáng lập nên Group Buying Take Away “Light Chaser”, thì có lẽ vào năm nhất đại học, tôi đã bắt đầu làm nhà văn rồi."

"Hả?"

Dương Uyển Oánh nghe xong liền ngu người.

Trần Giang Hà nhún vai:

"Một bước sai vạn bước sai, bây giờ có hối hận cũng không kịp, không thể quay lại như lúc trước được nữa."

Trong lúc Dương Uyển Oánh đảm nhiệm chức quản lý cấp cao bên tư bản Hồng Nham đã từng nghe rất nhiều người chủ, giám đốc nói về quá trình xây dựng sự nghiệp khi gặp nhau, đa phần đều sẽ là ba bước lúc bắt đầu rất khó khăn, quá trình vô cùng khúc chiết và sự hy vọng tràn trề về tương lai. Mấy câu nói như kiểu mà Trần Giang Hà vừa nói là lần đầu tiên cô nghe được, không chỉ làm cho cô cảm thấy mới mẻ, trong lòng còn cảm giác giống như đang mở ra cánh cửa tới thế giới mới.

Cô không khỏi dùng tay kéo góc áo của Dương Vãn Tình, Dương Uyển Oánh nói:

"Chị, sao mà chị có thể bình tĩnh được như thế khi nghe giọng điệu này của cậu ta vậy?"

Dương Vãn Tình mỉm cười:

"Chị đó hả, chị không quan tâm tới lời cậu ta nói, chị chỉ quan tâm tới hành động mà cậu ta làm."

Cô nói xong liền đưa một bao lì xì cho Trần giang Hà.

Trần Giang Hà không hiểu chuyện gì:

"Đây là?"

Dương Vãn Tình nói:

"Đây là lì xì cha tôi tặng cho cậu."

"Ồ."

Trần Giang Hà ồ một tiếng, không hỏi nhiều, nhận lấy rồi cất vào trong túi, sau đó anh quay đầu nhìn Dương Uyển Oánh,đôi mắt dường như đang muốn nói:

"Đừng có giấu nữa, cô cũng mau lấy ra đi."

Dương Uyển Oánh né tránh ánh mắt của anh, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

"Đi đậy."

Trần Giang Hà rất nhanh sau đó đã thu hồi tầm mắt, nói lời tạm biệt, sau đó tiêu sái rời đi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0