"Mẹ, chẳng phải gần đây ngày nào mẹ cũng lải nhải bên tai con nhắc Trần Giang Hà, Trần Giang Hà sao. Giờ thì tốt rồi, anh ấy vừa gọi điện nói đã chuẩn bị sính lễ trị giá 990 ngàn tệ đến nhà cầu hôn, tối nay sẽ rước con đi, anh ấy hỏi mẹ có đồng ý hay không.”
Từ Chỉ Tích đến từ nhà họ Từ, thị trấn Giang Loan, huyện Vụ Nguyên vừa nói chuyện điện thoại với Trần Giang Hà xong, cô nửa đùa nửa thật trưng cầu ý kiến của mẹ Từ Văn Lan.
Từ Văn Lan đang lột đậu phộng nghe vậy thì cười một tiếng, rồi bĩu môi nói: “Con cũng lớn rồi, đúng là nên cân nhắc chuyện hôn nhân. Mẹ nói thật, đừng nói sính lễ giá trị 990 ngàn tệ, dù nó có đem 99 ngàn tới mẹ cũng thả con đi.”
“Vậy để con gọi điện cho anh ấy một câu trả lời?” Từ Chỉ Tích thăm dò.
"Gấp cái gì, nhất định phải nói cho rõ ràng chuyện sính lễ trước.”
Từ Văn Lan khoát khoát tay, nói rất nghiêm túc: “Nếu gia đình nhà trai coi trọng cuộc hôn nhân này, 99 ngàn cũng không xem là nhiều.”
“Về phần 990 ngàn, nếu thật sự nó sẵn sàng lấy ra thì đem ra cho bạn bè thân thích xem cũng tốt, nhưng nhà mình cũng không phải bán con gái đi, có cho mẹ cũng không lấy.”
Từ Chỉ Tích nghe mẹ mình thao thao bất tuyệt như vậy thì bất đắc dĩ cười cười: “Mẹ, coi như con cũng thấy rõ rồi, mẹ chính là thích sĩ diện.”
"Sĩ diện thì sao? Tục ngữ nói ‘Người sống vì mặt, cây sống vì vỏ’. Từ trước tới nay nhà họ Từ chúng ta ở Giang Loan chính là một gia đình coi trọng thể diện.”
Từ Văn Lan ném vỏ đậu phộng trên tay đi, ngồi thẳng người lên nói chuyện với con gái: “Không nói đâu xa xôi, lấy con và Chỉ Quân làm ví dụ, một đứa tốt nghiệp Đại học Nam Xương với 221 điểm, một đứa đang học Đại học Tôn Trung Sơn, có thể tìm được bao nhiêu gia đình như vậy trong toàn bộ Giang Loan này. Nói trắng ra, mẹ là người thích sĩ diện, nịnh hót, tham tiền, cũng vì để sau này hai đứa có cuộc sống tốt hơn so với người khác.”
Từ Chỉ Tích chỉ cười không nó, đây chính là mẹ ruột mà, cỡ nào cũng quanh đi quẩn lại một lý do ‘Làm vậy cũng hoàn toàn là vì tốt cho con.”
Từ Văn Lan biết con gái hoàn toàn xem lời nói của mình như nước đổ đầu vịt, hoàn toàn không để trong lòng, nhưng bà vẫn lãi nhãi một câu theo thói quen.
"Có rất nhiều chuyện, nếu con không có ai chở che, không có người nghĩ cách cho, mà bản thân còn thì ngây ngốc không biết tranh thủ thời cơ thì sẽ rất dễ biến mình thành một đứa chịu tủi thân, thành vật hi sinh, đặc biệt là trong chuyện tình cảm và hôn nhân.
Từ Chỉ Tích ngẩn người, rõ ràng mình chưa từng nói gì trước mặt mẹ nhưng dường như cái gì bà cũng hiểu, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy tất cả.
Lúc này, em gái Từ Chỉ Quân chạy vào phòng như một cơn gió, thở hổn hển, mặt tươi cười nói: “Chị, chị mau ra ngoài xem đi, có một anh đẹp trai đem một cái giỏ tới nhà cầu hôn.”
"A?"
Từ Chỉ Tích lại sững sờ, nghe hai chữ đẹp trai thì đột nhiên nghĩ đến Trần Giang Hà.
Vốn dĩ cô cho rằng mấy lời anh nói trong điện thoại lúc nãy chỉ là đùa giỡn, không ngờ vậy mà anh lại đến thật?
"Đi thôi đi thôi.”
Từ Chỉ Quân nắm tay chị gái, rồi lại níu tay mẹ mình, cười hì hì nói: “Mẹ, mẹ cũng đi nha, người ta mang theo thành ý đi xa ngàn dặm đến đây một chuyến, nhà mình cũng không được trì hoãn người ta.”
"Ừm, ra ngoài đón."
Từ Văn Lan mỉm cười gật đầu, đi theo con gái ra ngoài xem tình hình. Được lắm, chàng trai Trần Giang Hà từng đến đây bây giờ lại đến với một cái giỏ. Giỏ trước đựng rượu, thuốc lá cao cấp và ngọc bích, còn giỏ phía sau thì toàn là tiền mặt.
Trên giở được đậy bằng một miếng vải đỏ, nhưng nhiều đồ như vậy làm sao mà che hết được?
Hơn nữa Trần Giang Hà cũng cố ý để người ta nhìn thấy.
Anh cố tình mua một cái giỏ trên đường, giống như ông nhà giàu thích gióng trống khua chiêng làm việc thiện ở Phúc Kiến kia. Anh mang tiền mặt và sính lễ đi từ đầu thị trấn cách đây hơn một trăm mét, đi một mạch đến trước cửa nhà, không biết đã hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu người.
Điều thú vị chính là dì nhỏ Trịnh Gia Hân lái xe chậm như rùa bò đi sau lưng anh, thỉnh thoảng còn lấy một nắm bánh kẹo trong xe tung ra ngoài.
Từ Văn Lang cười rạng rỡ, nói một cách từ tốn: “Giang Hà à, mẹ chỉ đùa thôi mà, đừng nói là trong cái giỏ này của con thật sự đựng sính lễ trị giá 990 ngàn nhé.”
"Mẹ, đây có là gì đâu, chỉ cần mẹ mở miệng vàng, đừng nói 990 ngàn, dù có là núi vàng núi bạc con cũng mang tới được.” Trần Giang Hà trả lời một cách chất phát.
"Đứa nhỏ này, thành thật quá."
Từ Văn Lan rất vui, cười không khép được miệng.
"Anh rể, đừng nói gì nữa, mau vào nhà đi, chỉ cần anh bước vào cánh cửa này thì sau này chúng ta chính là người một nhà.”
Từ Chỉ Quân cười khanh khách, đặc biệt đưa tay kéo Trần Giang Hà.
"Được rồi."
------
Dịch: MBMH Translate