Trần Giang Hà thuận thế vượt qua cửa nhà họ Tử, ngẩng đầu nhìn Từ Chỉ Tích, phát hiện thấy mặt cô đang cười nhưng mắt lại đỏ hoa, vừa cười vừa khóc nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Trần Giang Hà vừa vào nhà, Từ Văn Lan đã vẫy tay chào hỏi bà con thân thích và hàng xóm ở quê: “Trưa nay mọi người tới nhà ăn bữa cơm nhé, hôm nay con gái lớn của tôi đính hôn, nhớ tới nhé.”
"Thím, Chỉ Tích đính hôn là chuyện lớn, sao không nói sớm một chút?” Có người buồn bực hỏi thăm.
Từ Văn Lan cười giải thích "Người trẻ tuổi thích gây bất ngờ và lãng mạn, người làm mẹ như tôi cũng không có quyền nói chuyện. Ngay cả thời gian cũng không chọn trước, cứ để chúng tùy ý vui vẻ là được rồi.”
"Chị cũng thật tiến bộ, Chỉ Tích cũng rất có phúc, lấy 990 ngàn làm sính lễ chính là độc nhất ở Giang Loan này rồi.”
"Đâu chỉ Giang Loan, đi cả huyện này cũng không tìm được cái thứ hai đâu.”
...
"Trần Giang Hà, anh đi theo em.”
Nhân lúc cha mẹ và người lớn trong nhà đều đang đãi khách, Từ Chỉ Tích kéo Trần Giang Hà vào phòng mình rồi đóng cửa lại, cô ôm hôn anh một cái rồi mới nhỏ giọng lầm bầm: “Bình thường anh có vẻ làm người khiêm tốn như vậy, hôm nay bị trúng tà hay sao thế.”
Trần Giang Hà gật đầu cười một tiếng: "Ừm, trúng tà của em rồi."
"Chẳng phải trước đó anh đã nói với em rồi sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ luôn tên của hai đứa con song sinh của mình rồi. Hôm nay anh đặc biệt tới đây để tuyên bố chủ quyền, nhất định phải phách lối mới được.”
"Cái gì chứ. . ." Từ Chỉ Tích nắm tay lại đánh anh một cái, chợt nhớ tới lần trước anh tới đây đúng là đã đề cập đến chuyện này.
Lúc đó anh còn nghiêm túc nói mình đã xem “Kinh thư” và “Từ điển Khang Hy”, đặt tên cho con trai là Trần Đại Hải, còn con gái là Trần Tiểu Khê.
Cái tên quái gì...
"Ơ, ơ, ơ, làm cái gì vậy?”
Từ Chỉ Tích đang suy nghĩ chuyện đặt tên cho con thì hình như Trần Giang Hà lại nghĩ đến chuyện sinh con, anh ôm eo nhỏ của cô yên lặng lùi đến mép giường.
Từ Chỉ Tích hỏi anh muốn làm gì, Trần Giang Hà trả lời một cách rất đứng đắn: “Nhớ em.”
Từ Chỉ Tích nở nụ cười, nói: “Không cho phép.”
Trần Giang Hà trừng mắt: “Đằng nào cũng đã đính hôn rồi, còn không cho anh được sao?”
"Ừm." Từ Chỉ Tích mỉm cười gật đầu: “Lần sau phải chuẩn bị báo cáo sớm một chút, để em ký tên phê duyệt mới được.”
"Khó mà làm được, anh muốn được đặc cách, tiền trảm hậu tấu.”
Trần Giang Hà ôm rất chặt, sau đó còn nói: “Cô giáo Từ, tối nay anh muốn nếm thử hương vị của em.”
Từ Chỉ Tích nghe vậy thì hoảng hốt trong lòng: “Nếm, nếm cái gì?”
Trần Giang Hà xích lại gần bên tai cô, cúi đầu cắn nhẹ vào vành tay trắng trẻo nói: “Tối nay anh không muốn ăn cay, chỉ muốn ăn mấy món Quảng Đông giống như mấy món em làm cho anh ở ký túc xá trước kia.”
“Xấu lắm. . ."
Gương mặt Từ Chỉ Tích đỏ ửng, mỗi lần nhắc tới món ăn Quảng Đông, trong đầu cô đều hiện lên những đánh giá của Trần Giang Hà về đồ ăn Quảng Đông: gà có vị gà, cá có vị cá ~
Ban đêm.
Từ Chỉ Tích nằm ngửa xuống với mái tóc còn ướt, đôi mắt đẹp như hồ nước mùa thu nhìn con mèo hoa trên xà nhà, cả người rõ là mềm mại nhưng đầu óc lại vô cùng linh hoạt như đang ở trong một bộ phim hành động, và không có chút buồn ngủ chút nào.
Còn Trần Giang Hà thì nằm lên đôi chân cô sau đó quay đầu nằm nghiêng về phía mình, cảm thấy không thoải mái lắm nên nằm cả người lên người Từ Chỉ Tích.
"Rồi như vậy sao mà ngủ?"
“Tối nay còn muốn ngủ không?”
"Ôi, anh nặng quá, anh nặng như vậy còn cố ý lấy râu đâm em, lát nữa em sẽ đánh chết anh."
"Được rồi được rồi, anh sấy tóc cho em, em cứ ngủ đi."
Từ Chỉ Tích thật sự là hết cách với Trần Giang Hà, đối mặt với sự "bắt nạt, bóc lột" và "quá quắt" của anh, cô chỉ có thể đưa mái tóc dày đẹp của mình ra, tung lên gối để anh dụi mặt vào đó.
Đối với một người như Trần Giang Hà, người từ khi còn nhỏ đã đặc biệt gắn bó với mái tóc con gái, thì mái tóc dài của Từ Chỉ Tích có chất lượng tuyệt vời, đen nhánh sáng bóng, vừa thơm vừa mềm mại lại còn mượt mà, đúng là không còn gì tốt hơn.
Từ Chỉ Tích không khỏi vươn tay nhéo mặt anh mỉm cười nghiêm túc hỏi: "Trần Giang Hà, sao trông anh khờ khạo quá vậy?"
Trần Giang Hà cười không nói gì rồi một lúc sau mới nói: “Anh buồn ngủ.”
Từ Chỉ Tích vươn tay qua chăn, vuốt vuốt vào chân anh hai cái lại dịu dàng cười nói: "Buồn ngủ thì đi ngủ đi, ngủ ngon, bạn Trần Giang Hà."
Trần Giang Hà nói: “Một mình ngủ không vui, em ôm anh ngủ đi?”
“Hả?” Từ Chỉ Tích vừa ngạc nhiên vừa lo túm mái tóc đẹp lại cho gọn gàng, cô xoay người qua ôm anh nhẹ nhàng hỏi: “Anh là con nít hả? Còn cần người ta ôm đi ngủ?”
Trần Giang Hà cười cười: “Em bé mới đẻ được một tuổi lẻ hai tháng thôi.”
“Ai ~ mặt dày quá." Từ Chỉ Tích hừ một tiếng, sau đó nói: "Anh mau ngủ nhanh đi, không ngủ nữa thì trời sắp sáng luôn rồi."
------
Dịch: MBMH Translate