"Trời sáng thì không cần ngủ nữa, thức dậy tập thể dục buổi sáng luôn." Trần Giang Hà rất hăng hái.
“Còn tập thể dục buổi sáng ư?” Từ Chỉ Tích hoảng sợ đè anh lại: “Không được đi? Anh lo mà ngủ đi.”
"Ồ." Trần Giang Hà bình tĩnh lại, nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, trong nháy mắt đã ngủ thiếp đi.
“Một giây thôi đã ngủ rồi?” Từ Chỉ Tích nghe tiếng ngáy nho nhỏ của anh, lòng thầm mỉm cười, cô cong người, lợi dụng ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sổ lặng lẽ nhìn anh mấy lần, cuối cùng cầm lòng không đậu mà đưa tay chạm nhẹ vào mày anh "Lúc tỉnh táo trông cà lơ phất phơ, ngủ rồi mới ra dáng đẹp trai được chút."
Sáng hôm sau, nữ thần bình minh lười biếng ẩn mình trong lòng mây rồi lặng lẽ lộ mặt lúc chín giờ hơn, ánh nắng vàng nhạt từ trên trời chiếu xuống xua tan làn sương mù mỏng đang bao phủ núi non, xuyên qua bức tường xanh, gạch đen trong sân vườn ánh lên làm khói bếp.
“Chào buổi sáng dì nhỏ.”
Trần Giang Hà thức dậy đánh răng rửa mặt xong thì dì nhỏ Trịnh Gia Hân của anh đã ngồi xuống ăn sáng.
"Chào buổi sáng, nhóc."
"Tối qua dì nhỏ ngủ ngon không?" Trần Giang Hà quan tâm hỏi.
Trịnh Gia Hân gật đầu mỉm cười nói: "Cũng ngon, thoải mái dễ chịu ngủ tới rạng sáng."
Vừa nói, cô vừa gắp mấy sợi bún trong bát lên đưa vào miệng Trần Giang Hà như một người mẹ: “Bún gạo Giang Tây ăn ngon này, cháu ăn thử xem.”
Dù bình thường Trần Giang Hà rất thân thiết với dì nhưng anh vẫn giữ giới hạn, nhìn xuống ớt bột trong bát của cô và dầu ớt trên súp rồi trầm giọng hỏi: “Có cay không?"
Trịnh Gia Hân thờ ơ nói: "Không cay lắm, cái này gọi là nhập gia tùy tục. Dì cứ tưởng bún ở đây không ngon bằng bún ở Vạn Thành, ai ngờ mới ăn mấy miếng đã mê rồi."
"Vậy được."
Trần Giang Hà cười toe toét, vốn dĩ anh cứ lo lắng dì nhỏ mình tới Vụ Nguyên sẽ ăn không ngon, ngủ không ngon. Ai ngờ dì nhỏ còn thích ứng nhanh hơn anh tưởng: “Dì cứ từ từ ăn nhé, con chưa đói lát ăn sau."
“Ừm.” Trịnh Gia Hân ừm nhẹ một tiếng cúi đầu ăn bún cũng lười quan tâm đến anh.
Lúc này Từ Chỉ Quân bưng một tô mì lớn từ trong bếp đi ra, đi tới trước mặt Trần Giang Hà cười hì hì với anh: “Anh rể, anh ăn chén này đi.”
Trần Giang Hà sửng sốt một chút, bỗng được săn sóc mà bất ngờ sau đó tâng bốc hạ giọng hỏi chị dâu: “Mẹ, mẹ mở bếp giúp em?”
"Để anh."
Từ Chỉ Quân ho nhẹ: “Hơn nửa năm không nấu ăn, không biết có ngon không, anh có thể nể mặt em làm chuột bạch trước được không.”
“Sắc hương đều có đủ, chỉ cần nhìn là thấy ngon.”
Quả thực Trần Giang Hà rất tinh tế: “Chỉ là có hơi nhiều quá, để anh mang vào ăn với chị em.”
"Dạ ~" Từ Chỉ Quân khẽ mỉm cười, xoay người chạy vào phòng bếp tiếp tục phụ giúp.
"Giang Hà, thằng nhãi giấu giỏi lắm."
Ăn sáng xong, chú của Từ Chỉ Tích là Hoàng Dự Chương, bí thư Đoàn Thanh niên Đại học Tài chính và Kinh tế Quảng Đông vừa đi ăn Tết về, đến nhà họ Từ đã gặp mặt Trần Giang Hà.
"Anh cũng chưa nghe được chút tiếng gió nào, lặng lẽ vào thôn làm xong hết mấy chuyện này, quá quắt, quá quắt rồi."
Ngoài miệng Hoàng Dự Chương vui tươi hớn hở cười, tên nhóc Trần Giang Hà này đúng là một kho tàng nên chuyện với cháu gái mình thì lại càng tốt. Thư ký Hoàng cứ nghĩ tới là mặt mày như có hào quang, liệu sau này có tiến lên thêm nữa không, thậm chí lên mây bằng mối quan hệ này.
Hoàng Dự Chương vừa dứt lời, Từ Chỉ Tích đã giải thích giúp Trần Giang Hà: "Chú, chú trách nhầm anh ấy rồi, anh ấy không lặng lẽ vào thôn mà xách giỏ đi giống trống khua chiêng sợ người ta không biết."
"Haha." Hoàng Dự Chương cười lớn mắt có hơi lộ ra vẻ ngưỡng mộ, sau đó lấy ra một cái bao lì xì dày màu đỏ: "Cầu hôn mà nên nhộn nhịp một chút. Tuy chú đến muộn nhưng vẫn chuẩn bị sẵn bao lì xì đỏ cho hai đứa rồi."
"Hôm nay tâm trạng chú tốt, buổi trưa uống với chú mấy ly đi." Hoàng Dự Chương nói với Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà nói: "Sợ là trưa nay không được rồi chú, đợi khi nào trở lại trường cháu với Chỉ Tích sẽ mời ngài với thím ăn cơm, chú thấy được không?”
Hoàng Dự Chương liên tục gật đầu: "Được được được. Người thôi đâu có nói nhiều vậy, chuyện ăn uống chỉ cần nói một tiếng thôi không cần mời mọc, cũng đừng có ngài ngài, nghe xa lạ quá."
Trần Giang Hà cười nói: "Dạ, cháu nghe chú."
"Này, vậy mới đúng này."
Hoàng Dự Chương lộ ra nụ cười hài lòng vỗ nhẹ lên vai Trần Giang Hà.
Hôm nay là ngày mồng bảy tháng Giêng âm lịch, Từ Chỉ Tích vốn đã đặt vé máy bay từ Nam Xương đến Quảng Châu cho mình và em gái, ai ngờ Trần Giang Hà ngàn dặm xa xôi tới nhà cầu hôn khiến kế hoạch bị gián đoạn.
Tuy nhiên, ngày mai Tập đoàn Giang Hà chính thức khởi công hẳn tổng giám đốc Trần sẽ phải về ra mặt, cho nên sau khi ăn cơm trưa với gia đình xong, Từ Chỉ Tích đã xách vali và kéo em gái ra ngoài, ngồi xe của Trần Giang Hà trở về phía đông Quảng Đông.
Từ Văn Lan, người trước đây hiếm khi tiễn con gái mình đi ra ngoài, hôm nay lại đi bộ từ cửa nhà tới cửa vào thị trấn cho đến khi chiếc xe phía trước khuất hẳn, rồi mới lưu luyến nói lời tạm biệt. Bà cảm giác như lòng mình đã mất một miếng thịt, thẫn thờ mà đi về nhà, đi đến cửa rồi lại không nhịn được mà quay đầu lại nhìn về nơi xa, bắt đầu khụt khịt, đôi mắt đỏ hoe, ánh nước lập lòe, bà khóc.
------
Dịch: MBMH Translate