Vào buổi tối, Trịnh Lệ Hoa nhìn thấy một báo cáo độc quyền liên quan đến Group Buying Take Away Light Chaser, cùng với cuộc phỏng vấn cá nhân với người sáng lập Trần Giang Hà trên kênh truyền hình Châu Giang.
Trần Kiến Quốc nhìn thấy cũng sửng sốt một lúc, ông sờ cằm suy nghĩ : "Tài sản ròng trị giá 50 tỷ nhân dân tệ, một con số như vậy, nằm mơ cũng không dám nghĩ đến. Mua vé số trúng giải độc đắc năm triệu nhân dân tệ thì cũng phải liên tục trúng một vạn lần, còn chưa kể khấu trừ thuế nữa.”
Mới đầu Trịnh Lệ Hoa cười đến tít mắt, nhưng dần dần bà không nhịn được mà bật khóc, "Mấy năm nay, A Hà chắc chắn là đã phải chịu đựng rất nhiều cực khổ mà chúng ta không thể tưởng tượng được."
Trần Kiến Quốc mím môi, thu lại nụ cười, thở dài theo : "Haizz, lần trước quay về, tôi nhìn thấy trên đầu nó cũng có tóc bạc rồi."
Trịnh Lệ Hoa khịt mũi rồi nói : "Anh có phát hiện ra không, lần trước nó đột nhiên quay về một chuyến, từ đầu đến cuối không hề nhắc một lời nào về tiểu Từ và Diệc Xu."
Trần Kiến Quốc suy nghĩ một lúc, nhìn chằm chằm vào màn hình rồi nói : "Tôi e rằng đã xảy ra chuyện gì rồi. Nếu không, đứa nhóc này của nhà chúng ta cho dù trời có sập xuống thì cũng sẽ cười đùa tí tửng, làm gì có chuyện giống như trên ti vi, cười miễn cưỡng như vậy." vipTruyenGG.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Lão Trần vừa nói lời này, Trịnh Lệ Hoa cuối cùng cũng hiểu ra, "Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, thiếu miếng nào cũng sẽ thấy đau lòng."
Trần Kiến Quốc quay lại nhìn vợ và nói : "Làm người không thể quá tham lam, biết đủ thì mới có thể hạnh phúc lâu dài."
Trịnh Lệ Hoa gật đầu, ngầm thừa nhận không nói gì.
Trong bữa tiệc chúc mừng của Light Chaser, Trần Giang Hà, người trước giờ rất ít khi thực sự uống say, lần đầu tiên trong đời say như chết.
Lúc lăn lộn nôn mửa trên giường vào lúc nửa đêm, anh vô thức chạm vào điện thoại và bấm gọi theo thói quen.
"Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi không kết nối được."
Gọi số tiếp theo.
"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không nằm trong vùng phục vụ."
"Ổn rồi, nôn xong, quay lại nằm ngủ tiếp rồi, chắc là ngày mai sau khi tỉnh rượu thì sẽ không sao. Có dì canh chừng ở đây, mấy đứa yên tâm đi ngủ đi, thức khuya không tốt cho em bé đâu."
Tối nay, Trần Giang Hà ngủ ở phòng ngủ trước trước đây của Khương Diệc Xu. Dì nhỏ Trịnh Gia Hân nửa đầu đêm chăm sóc cho anh, nửa đêm sau, cô nằm ở ghế sô pha trong phòng khách vừa nghe động tĩnh vữa nhắn tin cho Từ Chỉ Tích và Khương Diệc Xu.
"Còn nữa, trước khi đi ngủ hãy nhắc nhở bản thân, nhất định không được mềm lòng. Tiểu tử thối này trước đây dám giấu hai đứa đi tìm tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục , sau này rất có thể dám đi tìm tiểu thất, tiểu bát..."
"Sự mềm lòng của phụ nữ chỉ có tha thứ một lần và vô số lần. Không dễ dàng gì chúng ta mới đoàn kết lại nhẫn tâm với nó một lần, thì nhất định phải nhân cơ hội này để giết chết nếp sống không lành mạnh này của nó, không được quá dung túng cho nó, có biết không ?”
Khương Diệc Xu : "Biết rồi ạ."
Từ Chỉ Tích : “Ừ, dì nhỏ nói rất đúng~”
Trịnh Gia Hân : "Đi ngủ đi, chúc ngủ ngon ~"
"Chúc ngủ ngon, dì nhỏ."
Sau khi đóng cửa sổ trò chuyện, Trịnh Gia Hân đứng dậy lấy cây lau nhà, sau đó đi đến phòng ngủ phụ lau sạch sàn nhà, thuận tiện đắp chăn cho Trần Giang Hà, người nằm ngửa chân tay duỗi thẳng trên giường.
Mặc dù khắp người anh toàn là mùi rượu, còn nôn mửa linh tinh ra khắp sàn nhà, nhưng Trịnh Gia Hân vẫn bận rộn dọn dẹp đống tàn cuộc mà không hề ghét bỏ chút nào, chỉ là trước khi rời đi cô đưa tay sờ sờ đầu mình, trong lòng lặng lẽ thở dài.
"Ngoài miệng thì không có lấy một lời oán thán với dì, trong lòng chắc là sớm đã hỏi thăm dì hàng trăm ngàn lần rồi phải không ?"
“Trong chuyện này, quả thực là dì nhỏ làm không đúng, nhưng nếu không làm như vậy, để cho cháu tiếp tục phóng túng, về sau nhất định sẽ xảy ra vấn đề lớn.”
"Về phần tiểu Dịch thì dì không nói nữa, cô ấy còn trẻ, dịu dàng ngoan ngoãn như chim hoàng yến, cháu có thể nắm chắc được.”
"Nhưng chị em nhà họ Dương thì khác, bây giờ trong lòng người ta vấn vương đến cháu, là may mắn của cháu. Sau này, nếu chịu phải uất ức, với thủ đoạn, EQ và năng lực của hai chị em bọn họ,về cơ bản là ngang sức ngang tài với cháu, nắm trong tay nguồn vốn và xuất thân thậm chí có thể áp đảo cháu. Nếu bọn họ hợp lực lại gây ra đấu tranh nội bộ thì cháu còn muốn có một cuộc sống tốt đẹp được sao ?
"Đau dài không bằng đau ngắn. Thông qua Từ lão sư và Diệc Xu để cháu hồi tâm, thuận tiện, dành nhiều thời gian và tâm tư hơn để tiếp xúc với chị em nhà họ Dương, cũng là cho bản thân cháu một chút đường lui, rất tốt.”
Trịnh Gia Hân ngập tràn cảm xúc, nhưng ngay cả khi đối mặt với Trần Giang Hà, người đã say bất tỉnh nhân sự, ngủ say như chết, thì những suy nghĩ này của cô vẫn chôn sâu trong tận đáy lòng, không nói một lời trên môi.
"Dì nhỏ."
Vừa định rời đi, thì Trần Giang Hà lẩm bẩm một tiếng, sau đó lật người lại.
"Hả ?" Trịnh Gia Hân nhướng mày nghĩ thầm, nhóc con này, say thành như vậy rồi mà vẫn có thể cảm nhận được mình đang ở bên cạnh sao ?
Trần Giang Hà rên rỉ như đang nói mơ : “Nếu dì không phải là dì ruột của cháu, cháu, cháu sẽ…”
Nói được nửa chừng thì im lặng.
------
Dịch: MBMH Translate