Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 748 - Chương 748: Phải Đi Rất Lâu Sao ?

Chương 748: Phải Đi Rất Lâu Sao ? Chương 748: Phải Đi Rất Lâu Sao ?

"Thì cháu sẽ làm gì ?"

Trịnh Gia Hân nhấc chân đá vào không trung, “Trong lòng căm hận, trong mơ cũng muốn đánh dì phải không ? Hừ, không phải dì ruột, dì cũng đã quan tâm chăm sóc cháu hai mươi năm rồi."

Trần Giang Hà ngủ đến chiều hôm sau mới dậy, anh tắm rửa xong, ăn chút gì đó đơn giản, xuống lầu hóng gió phơi nắng, sau đó lại lái xe trở lại trường Đại học Tài chính Quảng Đông như không hề xảy ra chuyện gì.

Học kỳ đầu tiên của năm thứ tư đại học sắp kết thúc. Trước đây hòng ký túc xá 414 có nhiều bạn học đến chơi, người đông náo nhiệt. Bây giờ thì giống như thời tiết ở bên ngoài, ngày càng lạnh lẽo.

Trương Khải đang thực hiện nỗ lực cuối cùng trước kỳ thi lên nghiên cứu sinh. Ngày nào anh cũng đi sớm về muộn, ngâm mình trong thư viện, mục tiêu của anh không cao, nhưng lại cách Đại học tài chính Quảng Đông một khoảng khá xa, Đại học Tài chính Kinh tế Giang Tây.

Vương Viễn Bằng phóng túng bốn năm, gần đây không biết chịu phải kích thích gì, ủ rũ co mình trong ký túc xá, không ra khỏi cửa nửa bước.

Lý Tuấn đã thương lượng về ngày cưới với Thẩm Nguyệt, chuẩn bị cho đám cưới rồi. Mặc dù sức khỏe của anh ấy vẫn luôn không được tốt, nhưng việc Light Chaser niêm yết trên thị trường chứng khoán đã mang lại một khoản lợi nhuận khổng lồ, khiến anh đạt được tự do tài chính.

Anh thậm chí còn dự định đầu tư một phần tiền vốn vào nghiên cứu y học về bệnh bạch cầu để làm điều gì đó cho bản thân và thế hệ tương lai.

Bây giờ, Tôn Thiên và Chu Kình Phu ngang vai ngang vế, một người hung thần ác sát, một người thân thủ cao cường, hộ tống Giám đốc Trần trong những chuyến đi hàng ngày.

Về phần Lưu Đống Lương, anh chàng lông mày rậm, khuôn mặt to này vẫn dâm đãng như xưa. Anh không làm bất cứ chuyện gì liên quan đến học tập, chỉ lo đầu tư vào chứng khoán, viết lách, tự cung tự cấp. Khi rảnh rỗi không có việc gì làm thì xem vài bộ phim, ban ngày chia sẻ với bạn cùng phòng, buổi tối cùng bạn gái Lý Mộng Khiết nghiên cứu, mẹ nó cuộc sống cực kỳ thoải mái.

Điều quan trọng là BYD hiện tại vẫn rất giàu.

Có câu nói nói thế nào nhỉ, nếu khi còn trẻ bạn tham muốn hưởng thụ, hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu, hưởng thụ tự do, vậy thì khi về già sẽ như thế nào ? Bạn sẽ phát hiện, đời này của mình cơ bản không có hối tiếc gì.

"Giang Hà, cậu không thành thật gì hết."

Khi Trần Giang Hà trở về ký túc xá, trong phòng chỉ có Lưu Đống Lương và Vương Viễn Bằng. Vừa đóng cửa lại, Lão Lưu với đôi chân lông đen chạy tới, quàng tay qua vai anh, đưa ra ngoài ban công, nhét cho anh hồng bao trước rồi lải nhải : "Làm bố rồi mà cũng không thông báo cho anh em một tiếng, người của chúng ta còn phải lấy thông tin trực tiếp từ các tay săn ảnh, đây là kiểu đm gì vậy."

Trần Giang Hà sờ vào ngực của Lão Lưu, cười nói : “Không phải trước giờ tôi vẫn là bố sao ?"

"Vãi." Lưu Đông Lượng trừng mắt, lời nói và hành động phóng đãng như vậy cũng chỉ có Trần Giang Hà mới có thể nói có thể làm, nếu đổi lại là Vương Viễn Bằng, không bị đánh thì cũng bị cho khó coi.

Vương Viễn Bằng ở trong phòng nghe hai người thì thầm to nhỏ, đặt điện thoại xuống cười hì hì, tiếp một câu : "Trần Tư Dư, Trần Hành Châu, đặt tên rất hay.”

"Hay ở đâu ?" Lưu Đống Lương quay đầu hỏi anh ta.

"Bố là Trần Giang Hà, mẹ là Lâm Tư Tề, mỗi người lấy ra một chữ trao cho sinh mệnh mới, ngụ ý này hay biết mấy."

Vương Viễn Bằng thong thả ung dung nói : "Ngoài ra, Trần Hành Châu (chèo thuyền), nghĩ thử việc chèo thuyền trên sông nước (Giang Hà) trong mưa bụi. Chẳng phải là trong nháy mắt đã có ý cảnh và phong cách đẳng cấp rồi sao ?"

"Này, nghe cậu nói như vậy, quả thật là có chút thú vị."

Lưu Đống Lương nhướng mày, vui vẻ cười nói : "Giang Hà, sau này trọng trách đặt tên cho con của tôi, giao cho cậu đó."

Trần Giang Hà gật đầu mỉm cười, sờ cằm nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đi vào phòng lấy ra một cuốn từ điển dày cộm, đọc kỹ mấy lần, sau khi suy sâu nghĩ kỹ mới nói với Lưu Đống Lương : “Con trai gọi là Lưu Phú Quý, còn con gái Lưu Quế Hương, thế nào?”

"Khụ." Vừa mới châm một điếu thuốc, Lưu Đống Lương lập tức ho sặc sụa, trong lòng thầm nói : không hổ là cậu, Trần Giang Hà, cái tên này đặt ngang vai ngang vế với ông cố bà cố trên bài vị từ đường nhà tôi rồi, hay hay hay.

Sau khi bình tĩnh lại, Lưu Đống Lương quay sang nói với Vương Viễn Bằng : "Bằng Tử, gần đây hiếm khi thấy cậu cười, cũng ít khi thấy cậu ra ngoài, có phải là gặp phải rắc rối gì rồi không ?"

“Tôi thì có thể gặp rắc rối gì được chứ.”

Vương Viễn Bằng nhún vai nói : “Chơi chán rồi, lãng tử quay đầu thôi.”

"Đúng rồi, qua khoảng thời gian nữa tôi sẽ sang Mỹ, trước khi đi, tôi muốn đãi các anh em một bữa cơm, nói lời tạm biệt." Vương Viễn Bằng đột nhiên nói thêm một câu.

Trần Giang Hà nhìn anh : “Phải đi rất lâu sao ?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0