Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 749 - Chương 749: Không Thể Nói Lời Tạm Biệt

Chương 749: Không Thể Nói Lời Tạm Biệt Chương 749: Không Thể Nói Lời Tạm Biệt

Vương Viễn Bằng mỉm cười nói : "Cụ thể ở lại bao lâu tôi cũng không rõ, nhưng tôi cố gắng hết sức để quay về kịp thời gian dự lễ tốt nghiệp năm sau."

Lưu Đống Lương nói: "Bằng Tử, trong ký túc xá không có người ngoài, nếu có khó khăn gì có thể trực tiếp nói chuyện với tôi và Giang Hà. Chỉ cần là chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì đều là chuyện nhỏ."

Vương Viễn Bằng nói : "Nghĩ gì vậy chứ, tôi không thể sang Mỹ du học, đi dạo quanh Bờ Tây, ngâm mình trong những cô gái Tây xinh đẹp, sau đó mang theo hào quang của du học sinh về nước thừa kế mỏ than của gia đình sao ?"

“Vãi ~”

Lưu Đống Lượng quay đầu lại và đáp lại anh ta bằng một câu nói cửa miệng kinh điển.

Nhưng Trần Giang Hà đã lấy điện thoại ra, liên lạc với Trương Khải, Lý Tuấn và Tôn Thiên, ​​​​ tối nay tụ tập ở ký túc xá, không được thiếu một ai.

"Anh Bằng, lần này anh đi có chút đột ngột quá."

Khi trời nhá nhem tối, Tôn Thiên vác mấy thùng bia trở về ký túc xá, quay người lại nước mắt lưng tròng ôm Vương Viễn Bằng.

Vương Viễn Bằng ngước mặt lên mỉm cười, sau đó giả vờ khó chịu nhổ nước bọt : "Phỉ phui, xem lời này của cậu, còn chưa chết mà suýt chút nữa bị cậu tiễn đi rồi."

Trương Khải, người đã mang về mấy hộp lớn đồ nhắm rượu từ căng tin, bước vào phòng muộn hơn Tôn Thiên vài bước, vừa thay giày vừa hỏi Vương Viễn Bằng : "A Bằng, chắc không phải là cậu mở rộng quan hệ có mấy người bạn quốc tế ở bên Mỹ, đặc biệt đến tìm bọn họ để đấu một trận hữu nghị đó chứ ?"

Vương Viễn Bằng nghe thấy lời này cười toe toét, vui vẻ nói : "A ha, vẫn là anh Khải hiểu tôi, một ngày nào đó nếu tôi mang theo một em gái tóc vàng mắt xanh quay về, thì mấy anh đừng có ghen tỵ đó nha."

“Ghen tị cái *, nếu cậu có thể chinh phục được Bờ Tây, anh em tôi sẽ chỉ kính phục cậu như một con người kiên cường, mang lại vinh quang cho đất nước”.

Lưu Đống Lương lấy ra một chai bia, ken két mở ra, uống mấy ngụm trước nếm thử vị mặn nhạt, "Giang Hà, cậu nghĩ thế nào ?"

Trần Giang Hà trầm ngâm một lát rồi nói : “Tôi đang nghĩ, nếu sau này tôi cũng ra nước ngoài, các em gái của gia tộc Kardashian vì để hẹn hò với tôi mà tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu thì phải làm sao ?”

"Vãi !"

Các bạn cùng phòng đồng thanh nói.

Nếu là trước đây, thì mọi người đều sẽ cho rằng là Trần ca đang chém gió, nhưng bây giờ cho dù Giám đốc Trần có khoác lác như thế nào đi nữa thì bọn họ đều cảm thấy có khả năng trở thành hiện thực.

Trần Giang Hà chỉ nói đùa để làm sôi động bầu không khí.

Tuy nhiên, anh ấy có sự triển khai rộng rãi ở nước ngoài, sau này cũng không loại trừ khả năng sẽ ra nước ngoài. Có quá nhiều bạn gái, ở trong nước thời gian dài, nếu chỉ mắc một sai sót cũng sẽ bị nước bọt dìm chết.

"Tiểu Thiên, cậu và Lưu Tử Du phát triển đến mức nào rồi ?"

Chủ đề về Trần Giang Hà là quá nhiều, nói suốt cả một đêm cũng không thể nói hết được. Vì vậy khi các bạn cùng phòng ngồi lại uống rượu và trò chuyện với nhau, nói một cách tương đối, bọn họ càng thích nói cạnh nói khóe dò hỏi những chuyện giữa Tôn Thiên và Lưu Tử Du.

Tôn Thiên nhấp một ngụm rượu, ăn ba hạt đậu phộng, ăn chậm nhai kỹ, cười tươi nói : "Không sao phát triển được, vẫn là như trước đây."

"Cái đó, gì, chưa ?"

Lưu Đống Lương nháy mắt ra hiệu, một câu cố ý tách thành ba phần, còn giơ hai tay lên làm động tác phóng đãng.

Tôn Thiên đỏ mặt, vươn thẳng cổ nói : "Cái đó gì rồi...Tôi và Tử Du đều là người đứng đắn."

"Ồ, người đứng đắn." Lưu Đống Lương gật đầu.

Trương Khải ở một bên cười đầy ẩn ý : “Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”

Trần Giang Hà vỗ đùi, hùa theo : "Tôi cũng vậy."

"Ha ha ha."

Mấy anh em vừa cười vừa nâng ly cụng chén, còn tên phản bội Tôn Thiên này thì lẩm bẩm : “Chuyện của người lớn, trẻ con bớt dò la, uống rượu uống rượu.”

Anh vừa dứt lời, màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Lưu Tử Du, "Hình như vừa nãy em thấy anh vác mấy thùng bia vào ký túc xá, uống ít thôi nhé."

"Ồ, vợ hiền."

Lưu Đống Lương liếc mắt một cái, khen ngợi.

Tôn Thiên trong lòng vô cùng đắc chí, nhưng lại cầm điện thoại ném lên giường, vòng tay qua vai Vương Viễn Bằng, có khí phách nói : “Tối nay nhất định phải uống với Bằng ca Bờ Tây của tôi thật đã, ai khuyên cũng không được. "

"Anh em tốt, uống một ly."

"Uống nào."

Trong lúc uống rượu, không biết ai là người đỏ mắt trước, quay người lại lén lút lau nước mắt sau lưng anh em.

Sau đó Lưu Đống Lương bắt nhịp bắt đầu hát bài《Không thể nói lời tạm biệt》 của Hiệu trưởng Đàm bằng phương pháp hát "phong đòn gánh" sáng tạo độc đáo của anh.

"Anh không thể chịu được khi em quay lưng lại với anh, để đi một thoáng xin đừng nhiều quyến luyến…”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0