Tiếng hát của Lưu Đống Lương không khơi gợi được sự đồng cảm của người khác, thay vào đó, nó khiến Trần Giang Hà nhớ đến Từ lão sư và Khương Diệc Xu trong một đêm đã xóa sạch hết mọi thông tin liên lạc, cắt đứt hết mọi kết nối sau bữa tiệc sinh nhật lần trước.
Vì vậy, anh quay người lại cầm lấy cây đàn guitar ở đầu giường, cây đàn mà trước đây anh đã sử dụng khi cùng Từ lão sư song ca bài hát "Neboy" trong đêm hội Tết Nguyên Đán của trường đại học, kiểm tra âm thanh rồi hát bài hát 《Tạm Biệt》 của Trương Chấn Nhạc.
Anh sợ mình sẽ không có cơ hội,
Nói lời tạm biệt với em,
Bởi vì có thể anh sẽ không bao giờ gặp lại em được nữa.
……
"Mẹ kiếp, Trần ca, giết tôi thì cũng đừng dùng đao tình cảm chứ."
Vương Viễn Bằng vừa khóc vừa mắng.
Lưu Đống Lương hai mắt cũng đỏ hoe, cúi đầu hút mấy hơi thuốc, vẫn không cầm được nước mắt, chửi mát : "Mẹ kiếp, đây là đang đổ cát vào mắt tôi à."
Lý Tuấn, Trương Khải và Tôn Thiên đều ngâm nga hát theo, vỡ giọng, lạc nhịp, không có kỹ thuật, chỉ có cảm xúc.
Trần Giang Hà đêm nay không uống nhiều, nhưng các bạn cùng phòng người nào người nấy đều say thành ra thất thố.
Trần Giang Hà đỡ từng người một lên giường nghỉ ngơi, sau đó cầm bao thuốc lá một mình xuống lầu đi dạo.
Đầu tiên anh đi xuống ký túc xá nhân viên giảng dạy và hành chính, sau khi dừng lại một lúc, anh lại lái xe đến trường Đại học Trung Sơn, gọi một ly trà chanh tại quán trà sữa Đại Khẩu Cửu do Tần Thiệu Hải và Hàn Thu Nhã kinh doanh.
"Nỗi nhớ nhung màu xanh lam chợt biến thành mùa hè đầy nắng..."
Trong quán trà sữa đang vang lên bài hát ngọt ngào《Mùa hè có gió thổi qua》, tuy có chút lỗi thời nhưng rất sinh động.
"Giang Hà, hình như cậu thay đổi rồi, nhưng dường như một chút cũng không thay đổi."
Tần Thiệu Hải ngồi đối diện Trần Giang Hà, nghiêm túc nhìn người bạn nối khố trước mặt mình, vốn muốn châm một điếu thuốc, nhưng nghĩ lại thì lại thôi.
"Một chút cũng không thay đổi chính là dung nhan đẹp trai của tôi, điều thay đổi chính là càng ngày càng giàu có, phải không ?"
Trần Giang Hà cười hì hì nói đùa, anh cúi đầu nhấp hai ngụm trà, không khỏi lắc đầu, "Thu Nhã thì không hề thay đổi chút nào, trà chanh cô ấy pha vẫn chua như mấy năm trước, chó uống vào cũng phải lắc đầu.”
"Xì……"
Vừa nói xong, Hàn Thu Nhã duỗi hai "chân gà đông lạnh" từ phía sau, tập kích từ sau lưng Trần Giang Hà.
Vốn tưởng rằng Trần Giang Hà sẽ giống như trước đây, nhe răng trợn mắt rồi quay lại mắng cô mấy câu, nhưng không ngờ, anh ấy chỉ giật mình rồi quay lại cười ngốc nghếch với cô.
Hàn Thu Nhã sững sờ một lúc, lặng lẽ rút tay lại, hếch cằm nói : "Trần Giang Hà, tôi thì lại cảm thấy cậu càng ngày càng đẹp trai hơn đấy."
Trần Giang Hà cười toe toét, "Thật là hiếm có, bạn học Thu Nhã lại trực tiếp khen tôi."
"Đây không phải là khen, có gì nói nấy mà thôi."
Hàn Thu Nhã vẫn kiêu ngạo như xưa, cố tình ưỡn ngực trước mặt Trần Giang Hà, sau đó cô lại nhớ ra điều gì đó đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh, "Này, đã lâu rồi tôi không gặp Diệc Xu, nhắn tin rủ cô ấy đi chơi thì cô ấy luôn nói là bận, hôm sau cậu đưa cô ấy cùng đến đây uống trà sữa, tôi mời."
"Được."
Trần Giang Hà gật đầu đồng ý, anh biết Khương Diệc Xu có liên lạc riêng với bạn học cũ, duy nhất không muốn liên lạc với anh.
Nhưng không sao cả, anh luôn tin rằng đến một thời điểm thích hợp, những người nhớ nhau sẽ luôn gặp lại nhau.
"Tiếp theo cậu có dự định gì ?" Trần Giang Hà hỏi Tần Thiệu Hải.
Tần Thiệu Hải cười nói : "Vốn dĩ là dự định cùng cậu làm giàu, sau khi mua lại quán trà sữa này, cảm thấy ngồi canh ở gian hàng làm chút kinh doanh nhỏ cũng rất tốt, Thu Nhã luôn mắng tôi là đồ vô dụng."
Hàn Thu Nhã nghe thấy lời này liền không vui : "Xàm xí, hai người chúng ta hợp tác làm ăn cùng nhau, mắng cậu đồng nghĩa với việc mắng bản thân mình. Tôi có phải là kẻ ngốc như vậy không ?"
Tần Thiếu Hải nhất thời không dám lên tiếng.
Trần Giang Hà có chút muốn cười nhưng cuối cùng lại nhịn được, sau khi uống xong trà chanh thì lên đường đến đảo Nhị Sa, đi tìm cô thư ký nhỏ và học muội Dịch.
Không biết tối nay ai đã đưa ra “ý tưởng vớ vẩn”, hai người Lâm Tư Tề và Dịch Thải Vi, một người mặc vest chuyên nghiệp, người còn lại mặc đồng phục học sinh Thâm Quyến. Khi Trần Giang Hà bước vào biệt thự, khi vừa nhìn thấy họ, rõ ràng là anh đã ngơ người ra mất mấy giây.
--- Hết ---
------
Dịch: MBMH Translate