Trần Giang Hà vẫn tiếp tục chờ đợi, từ 2 giờ 30 đến 2 giờ 55, ngay lúc giá giảm xuống còn 0.06 tệ, anh hít sâu một hơi, trực tiếp đưa hết 42.000 tiền vốn vào trong đó!
3 giờ, báo cáo cuối ngày của thị trường chứng khoán được đưa ra.
Giá cả giao dịch chứng quyền của tập đoàn Gang thép Vũ Hán trong báo cáo cuối ngày là 0.057 tệ, tài khoản Trần Giang Hà tràn đầy màu xanh.
"Mặc dù 0.06 tệ không phải là thấp nhất, nhưng đó là thời điểm thích hợp nhất để lên xe."
Trần Giang Hà thở phào, nhưng tâm trạng vẫn có chút thấp thỏm:
"Nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, thì ngày mai sẽ xảy ra một trận bão táp chấn động lòng người."
"Mình nhớ là trước đây khi Thượng Giao Sở ra tay, vận dụng thủ đoạn cưỡng chế tham gia giao dịch khi sàn đã ngừng giao dịch tạm thời, điều này đã làm cho giao dịch chứng quyền của tập đoàn Gang thép Vũ Hán từ 500% giảm xuống đến chín mươi mấy phần trăm."
Trần Giang Hà nghiêm túc hồi tưởng lại một vài chi tiết ở kiếp trước, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại, anh không nhớ rõ thời gian cụ thể mà Thượng Giao Sở tham gia giao dịch, nhưng mà chuyện này không còn quan trọng nữa.
"Ngày mai chỉ cần không tham, tìm đúng thời điểm dứt khoát bán nó ra là được."
Trần Giang Hà thầm cân nhắc chuyện này ở trong lòng.
Lần này, thanh niên tóc vàng bên cạnh quay đầu sang nhìn Trân Giang Hà, lầm bầm:
"Người anh em, cậu đi ra tiệm net mà không chơi game, không xem phim, không nghe nhạc, chỉ nhìn một cái cổ phiếu liên tục giảm xuống, con mắt cũng không chớp lấy một cái, đang suy nghĩ cái gì thế, không cần đôi mắt đó nữa hả?"
"Mắt?"
Trần Giang Hà nhìn người thanh niên tóc vàng, cười một cái, nói:
"Màu xanh lá cây là dùng để bảo vệ mắt, muốn cuộc sống không có trở ngại, trước mắt phải có chút màu xanh lá."
Người thanh niên tóc vàng kia nghe thấy thế liền giơ ngón tay cái lên:
"Xuất sắc, nói chuyện gieo vần như thế, cậu chắc là sinh viên nhỉ?"
"Đúng vậy."
Trần Giang Hà cười, gật đầu, đăng xuất tài khoản, chuẩn bị tắt máy.
"Màu xanh là bảo vệ mắt..."
Người thanh niên tóc vàng vuốt vuốt tóc, tự nói chuyện một mình:
"Vợ tôi bị cận rất nặng. Buổi tối có đôi khi còn không nhìn rõ, gọi sai tên, làm cho mọi người trở nên vô cùng lúng túng. Bữa nào tôi đi nhuộm cái đầu thành màu xanh lá, để cô ấy nhìn nhiều một chút, không biết chừng sẽ cải thiện được tình trạng mắt của cô ấy."
Trần Giang Hà nghe thấy thế thì có hơi khựng lại:
"Có thể thử xem, biết đâu sẽ thu hoạch được một việc ngoài ý muốn."
Năm 2006, xã hội còn khá đơn thuần, màu xanh chỉ là màu xanh mà thôi, không có quá nhiều ẩn ý ở trong đó.
"Thu hoạch ngoài ý muốn?"
Thanh niên tóc vàng nhíu mày, không hiểu Trần Giang Hà muốn nói cái gì, nhưng mà anh lại hứng thú nhìn Trần Giang Hà, vừa cười, vừa nói:
"Người anh em, tôi cảm thấy cậu rất thú vị, làm quen một chút đi. Tôi tên là Chu Kình Phu, 13 tuổi bỏ học đi ra xã hội, hiện tại đã 22 tuổi, dưới trướng có hơn 50 người. Mấy tiệm net ở xung quanh Đại học đều nằm dưới sự quản lý của tôi."
"Cậu tên là gì, học đại học nào?"
Chu Kình Phu hỏi.
"Trần Giang Hà, đại học Tài chính Quảng Đông."
Trần Giang Hà trả lời.
Trần Giang Hà không phản cảm những thanh niên lêu lổng như Chu Kình Phu, bởi vì trong thời kỳ phản nghịch năm cấp 2, anh cũng từng nảy ra suy nghĩ muốn làm xã hội đen. Sau đó, vì bên cạnh anh có một người đi đánh nhau bị người ta chém đứt một cánh tay, nhận được sự giáo huấn đẫm máu đó anh mới từ bỏ suy nghĩ này.
"Trần Giang Hà?"
Chu Kình Phu đọc lại cái tên này, nhếch miệng cười, nói:
"Tên này khá khí phách đó, tôi sẽ nhớ nó. Nếu như sau này cậu đi ra ngoài mà gặp phải chuyện phiền phức gì, cứ nói ra tên của tôi, bảo đảm cậu sẽ bình an vô sự."
"Ừm."
Trần Giang Hà gật đầu, trong lòng thầm tự nhủ rằng tôi chỉ đơn giản lên mạng thôi mà, có thể gặp phải phiền phức gì chứ?
Sau khi tắt máy, trở về trường học, cầm mười bản hợp đồng ngày hôm qua Lý Tuấn ký được lên, sau đó hẹn gặp Bộ trưởng Bộ Ngoại giao của Đoàn Úy - Đường Nguyệt Đình, đồng thời cầm luôn cả mấy bản hợp đồng mà cô ký được đi.
Hai ngày qua, Đường Nguyệt Đình rất chăm chỉ làm việc, gương mặt vốn dĩ trắng noãn giờ đã đen đi rõ ràng, nhưng mà hai mắt cô rất sáng. Nhìn tâm trạng cô tốt như thế liền biết cô hài lòng với công việc này như thế nào, cực kỳ nhiệt tình.
"Tổng cộng ký được 20 hợp đồng. Tất cả hợp đồng đều ở đây. Số lượng hợp đồng cụ thể mà mỗi người ký được, tôi sẽ tạo một bảng excel gửi vào QQ của câu."
Đường Nguyệt Đình nói.
Trần Giang Hà cầm lấy hợp đồng, cẩn thật lật xem từng cái, không có vấn đề gì, cũng không tồn tại tình trạng giở trò bịp bợm, hoàn toàn có thể trực tiếp đưa cho công ty xét duyệt, nhận phần trăm.
------
Dịch: MBMH Translate