Bầu không khí trở nên vi diệu, lúc này, Tôn Hạo Lâm đi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, cười nói với Trần Giang Hà rằng:
"Giang Hà, thứ bảy này công ty tổ chức hội nghị thường kỳ, cậu đừng vừa nhận xong tiền thưởng liền rời đi như lúc đầu tuần, dành ra một chút thời gian để chia sẻ với mọi người. Ngoài ra, chức vụ của cậu cũng có sự điều chỉnh, nhanh nhất là trước thứ sáu bên công ty chính sẽ đưa ra chỉ thị."
"Vâng."
Trần Giang Hà gật đầu đồng ý.
Tôn Hạo Lâm đi tới trước mặt Trần Giang Hà, vỗ vỗ bả vai của anh:
"Năng lực càng tốt, trách nhiệm càng cao, không được kiêu ngạo, phải tiếp tục cố gắng, phấn đấu!"
Tổng giám đốc Tôn nói xong thì quay đầu lại nói với Lý Thiên Hải:
"Tiểu Hải cũng phải cố gắng lên, thành tích của khu vực Phiên Ngu trong hai ngày qua không được tốt lắm. Cậu cũng được xem như là giám đốc bộ phận nghiệp vụ, không được trễ nải công việc, phải tiếp tục dẫn mọi người tiến lên phía trước."
"Vâng."
Lý Thiên Hải buồn rầu trả lời, anh ta sắp bùng nổ rồi.
Tôn Hạo Lâm nói xong thì trở về phòng làm việc.
Trần Giang Hà cười híp mắt nhìn Lý Thiên Hải một cái, nói:
"Khu vực Phiên Ngu là một nơi có phong thủy rất tốt, việc ký được hợp đồng chắc hẳn là đơn giản như ăn cơm uống nước. Giám đốc Lý phải cố gắng lên đó."
"Cậu..."
Câu "cố gắng" của Trần Giang Hà khiến cho Lý Thiên Hải rất khó chịu, bản năng của anh ta cho thấy rằng tên nhóc này để mắt tới cục thịt béo Phiên Ngu, muốn cướp nó khỏi anh ta!
"Đói bụng quá, tôi định đi một vòng Đại Lưu Đạt tìm chỗ nào đó để ăn cơm, giám đốc Lý và giám đốc Diệp có muốn đi chung không?"
Trần Giang Hà nói sang chuyện khác, thuận miệng hỏi bọn họ.
"Không đi."
Lý Thiên Hải đã tức tới mức no luôn rồi.
"Tôi mới uống trà chiều lúc 3 giờ hơn, không đói bụng."
Diệp Tiểu Dung khoát tay, nói.
"Vậy tôi đi đây, bái bai."
Trần Giang Hà không nói thêm gì nữa, quay người rời đi. Thay vì ở trong công ty nói nhảm với Lý Thiên Hải và Diệp Tiểu Dung, chẳng bằng đi ra bên ngoài tìm Khương Diệc Xu tâm sự.
Lúc Trần Giang Hà đi đến phố ẩm thực đại học Trung Sơn, mặt trời vừa lặn xuống núi, trời mây nhạt màu hòa quyện với ráng chiều rực rỡ, ánh chiều tà chiếu xuống các quầy hàng khắp đầu đường cuối ngõ, phảng phất như má hồng của cô gái mười bảy mười tám tuổi, đẹp đẽ mà hoạt bát.
Có một cửa hàng thịt kho kiểu Đài ở đầu đường, đang mở bài tình ca song ca nam nữ đã nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ năm ngoái «Mùa Hè Bị Gió Thổi Qua».
Lúc này phố ẩm thực có rất nhiều người, tốp năm tốp ba sinh viên kết bạn đến kiếm ăn, có đôi tình nhân tay trong tay, có bạn cùng phòng vai sóng vai, cười cười nói nói, mặt mày vui vẻ.
Trần Giang Hà xuyên qua đám người, đi đến cửa hàng Đại Khẩu Cửu mà Khương Diệc Xu đang làm thêm.
Đi đến quầy bar, Trần Giang Hà nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng nhu nhu nhược nhược kia đâu, ngược lại bị một em gái làm thêm khác trừng mắt dữ dằn lườm anh, quặm mặt lại hỏi: "Tại sao lại là cậu?"
Không có bao nhiêu cô gái vừa thấy mặt là đã bày mặt thối cho Trần Giang Hà, Hàn Thu Nhã là một trong số đó.
Cô nương này trông như trái mướp đắng, rõ ràng ăn mặc rất mát mẻ, nhưng nhìn một cái lại khiến cho dưới người bốc hỏa.
"Tôi từ nơi rất xa chạy tới đây mua trà sữa, cậu lại tỏ thái độ như vậy?"
Trần Giang Hà trừng trừng mắt.
Hàn Thu Nhã hếch cằm lên: "Hừ, lần trước ở cổng rạp chiếu phim cậu thấy tôi mà làm như không thấy, hiện tại còn muốn tôi niềm nở đón tiếp cậu?"
"A, phụ nữ."
Trần Giang Hà bĩu môi, nói ra: "Không nói đến thân phận bạn học cũ, hiện tại tôi là khách hàng, cậu là em gái bán trà sữa, nói một câu hoan nghênh quý khách cho tôi nghe xem nào."
"Hoan nghênh... Cái rắm." Hàn Thu Nhã liếc mắt, nói: "Trông thấy cậu là tôi tức giận."
"Độc thân lâu sẽ dễ dàng nổi cáu, căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của tôi, tìm được người yêu là có thể giảm bớt tần suất nổi cáu ngay, bởi vì thân mật có thể giải độc." Trần Giang Hà đề nghị.
"Phi, không biết xấu hổ." Hàn Thu Nhã không cảm kích chút nào, hỏi lại: "Cậu đến tìm Diệc Xu à? Hôm nay cậu ấy có nhiều tiết học, không đi làm sớm như vậy đâu, cậu mua trà sữa rồi nhanh đi đi, tôi không rảnh tiếp đãi cậu."
"Tôi giống người cần cậu tiếp đãi sao?" Ngón tay Trần Giang Hà gõ gõ mặt bàn, nói: "Cho tôi một ly trà chanh, đột nhiên muốn nếm thử vị chua."
"Cậu nằm mơ đi, không làm." Hàn Thu Nhã cảm thấy Trần Giang Hà đang ẩn ý nói móc mình, hừ một tiếng, kiêu ngạo vô biên.
Có điều, cô cũng chỉ cay nghiệt ngoài miệng, trên thực tế vẫn quay người đi làm trà chanh cho anh.
"Bộ dạng này của cậu, chỉ sợ tương lai không có người đàn ông nào dám cưới, thừa dịp tuổi còn trẻ cân nhắc bạn học Trương Minh Kiệt đi, cậu ta rất hợp với cậu."
Trần Giang Hà cười trêu chọc, không đứng đắn.
------
Dịch: MBMH Translate