Hàn Thu Nhã không có phản ứng, thở phì phò bóp nát hai miếng chanh ném vào trong ly.
Lúc này, ánh mắt Trần Giang Hà lóe lên, trông thấy một thanh niên tay cầm hoa tươi, người mặc âu phục nhỏ, đầu dầu, má phấn đeo kính mắt, không khỏi nhếch miệng cười nói: "Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Hàn Thu Nhã, tình lang(1) của cậu tới rồi."
1.Tình lang: ý chỉ người yêu, chữ lang dùng để chỉ người con trai.
Hàn Thu Nhã nghe vậy ngừng việc trên tay, quay người nhoài đầu ra quầy bar nhìn, thì thấy Trương Minh Kiệt đang đi về phía quán trà sữa.
"Tình lang của cậu rất biết lãng mạn, lại còn tặng hoa cho cậu." Trần Giang Hà trêu ghẹo nói.
Nghe nói như thế, Hàn Thu Nhã nhướng mí mắt, tức giận nói: "Chớ nói lung tung, cậu ta là tặng hoa cho Diệc Xu, nào giống cậu, ngoại trừ cái miệng và da mặt dày, cái gì cũng không có."
"Cái gì cũng không có? Tôi cmn móc ra hù chết cậu." Trần Giang Hà cũng không phải đất nặn, vỗ vỗ quần, dáng vẻ lưu manh oán một câu khiến cho Hàn Thu Nhã trợn mắt há hốc mồm.
"Trần Giang Hà, sao cậu lại ở đây?"
Trương Minh Kiệt đi vào quán trà sữa, liếc mắt nhìn Trần Giang Hà một cái, hơi kinh ngạc mà hỏi.
"Tôi tới gặp bạn gái của tôi." Trần Giang Hà cười hì hì trả lời, sau đó hỏi hắn: "Cậu thì sao?"
"Cậu và Thu Nhã hòa hợp rồi?"
Trương Minh Kiệt nhíu mày, không có trả lời vấn đề của Trần Giang Hà, mà là cười nói: "Chúc mừng nha, trước đó tôi đã cảm thấy cậu và Thu Nhã rất xứng đôi, không nghĩ tới hai người nhanh như vậy đã tốt lên."
"Ba!"
Một tiếng vang trầm.
Trần Giang Hà và Trương Minh Kiệt đồng thời giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, lại thấy Hàn Thu Nhã mặt lạnh dằng mạnh ly trà chanh vừa làm xong lên quầy bar, vô cảm nói: "Trà chanh của cậu xong rồi."
Trần Giang Hà làm như không có việc gì đưa tay bưng ly trà chanh lên, lại nói với Trương Minh Kiệt: "Tổng giám đốc Trương, bạn học cũ khó được gặp mặt, thanh toán đi nhé."
"Xoa. . . "
Trương Minh Kiệt suýt nữa không nhịn được chửi thề, khóe mắt liếc thấy Khương Diệc Xu đang chạy chậm tới, lập tức lấy ra mười đồng, cực kỳ hào phóng nói: "Không cần thối."
Chờ Khương Diệc Xu đến gần, Trương Minh Kiệt nâng hoa tươi lên tươi cười chào đón: "Diệc Xu, tôi lại tặng hoa cho cậu này, bó này là Tulip đỏ, ngôn ngữ của loài hoa này là tuyên ngôn tình yêu, vui vẻ, nồng nhiệt."
Khương Diệc Xu dừng chân lại, nhìn cũng không nhìn bó hoa Tulip đỏ trong tay Trương Minh Kiệt một cái, trực tiếp từ chối nói: "Cảm ơn, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không thích hoa, mong cậu sau này đừng có tặng nữa."
Nói xong, Khương Diệc Xu cũng không để ý đến phản ứng của Trương Minh Kiệt, ánh mắt vụt sáng, nhìn thấy Trần Giang Hà đang tựa bên quầy bar, cười đùa tí tửng đánh giá cô.
"Cậu qua đây."
Trần Giang Hà hướng cô ngoắc ngón tay.
"A, tới đây." Khương Diệc Xu nhẹ giọng đáp lại, bước từng bước nhỏ, nghe lời đi tới trước mặt anh.
Thấy thế, cả người Trương Minh Kiệt đều choáng váng, nghĩ thầm lực hấp dẫn của bó Tulip mấy chục đồng trong tay của mình đối Khương Diệc Xu lại không bằng cái ngoắc tay của Trần Giang Hà?
Việc này hợp lý sao?
"Mấy ngày không gặp, có nhớ anh không?"
Trần Giang Hà đưa tay giúp cô sửa sang tóc trên thái dương, cười hỏi cô.
Lần này, Trương Minh Kiệt càng ngơ ngác, nếu không phải bận tâm đến mặt mũi bạn học cũ, sau đó cân nhắc đến việc có thể mình đánh không lại Trần Giang Hà, thì thật muốn xông lên tát bay cậu ta, sau đó giẫm lên mặt của cậu ta, hung dữ nói cho cậu ta biết: "Khương Diệc Xu là của tôi, cậu cmn còn dám đùa giỡn một câu, tôi chơi chết cậu."
Đáng tiếc, huyễn tưởng luôn luôn tốt đẹp, hiện thực lại đẫm máu...
Dưới cái nhìn chăm chú của Trương Minh Kiệt, Khương Diệc Xu cắn môi, gương mặt phiếm hồng, gật gật đầu, nhẹ giọng trả lời: "Có hơi nhớ."
Có đôi khi con người ta kỳ diệu như vậy đấy, giáo viên giảng bài trên lớp học, giọng to đến nỗi sắp làm vỡ cả trần nhà, thì học sinh bên dưới vẫn có thể không nghe rõ, nhưng đến lượt người mình để ý hoặc thích, thì dù tiếng nói của cô ấy có nhỏ hơn nữa, cách rất xa cũng nghe rất rõ ràng.
Cho nên, một câu "Có hơi nhớ" của Khương Diệc Xu Trần Giang Hà nghe thấy, Trương Minh Kiệt cũng nghe thấy.
Bó hoa trong tay cậu ta rơi trên mặt đất, trái tim cũng theo đó chìm đến đáy cốc.
"Nhớ chính là nhớ, không nhớ thì là không nhớ, cái gì gọi là có hơi nhớ."
Trần Giang Hà thì nhíu nhíu mày, không hài lòng lắm đối với câu trả lời này của Khương Diệc Xu, lúc trước là như vậy, hiện tại vẫn như vậy, đã nắm tay, đã sờ chân, đã ôm, đã cõng, cũng đã từng hôn, chẳng lẽ vẫn chưa yêu mình đủ sâu sắc?
"Nhớ... nhớ anh." Khương Diệc Xu nói lại cho Trần Giang Hà một đáp án hài lòng, mặt lại đỏ đến mang tai.
"Hitzz..."
Trần Giang Hà đang có chút đắc ý, bỗng nhiên phần gáy giật nảy, hít một ngụm khí lạnh.
"Móa nó, Hàn Thu Nhã cậu thuộc họ chó sao, thế mà dùng vuốt chó lạnh như băng kia của cậu đánh lén ông?"
------
Dịch: MBMH Translate