Tao chỉ kém mày một nước cờ 1
Cố Nguyệt Hoài giẫm lên một thảm cỏ xanh mơn mởn, nhìn nụ cười như điên cuồng trên mặt Điền Tĩnh.
Điền Tĩnh hạ thấp giọng, vẫy tay gọi Cố Nguyệt Hoài: "Cố Nguyệt Hoài, có phải cô rất muốn biết lai lịch của tôi hay không? Nào, lại đây, tôi sẽ nói cho cô biết, nói thật, tôi cũng rất tò mò, đời trước cô đã trải qua những gì."
Cố Nguyệt Hoài nghe cô ta nói vậy cũng không hoảng hốt, đột nhiên cô cong môi, đến gần cô ta theo mong muốn của Điền Tĩnh.
Nhưng mà, Điền Tĩnh nhanh chóng cảm nhận được có gì đó không ổn, ánh mắt nhìn về phía thảm thực vật xanh trải rộng trên mặt đất, cô ta nhướng mày tỉnh táo lại, xế chiều hôm nay, rõ ràng Phan Ngọc Lương đã dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại trong sân, đây là cái gì?
Trong lúc suy tư, Cố Nguyệt Hoài đã tới gần, mà cô ta cũng tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Đầu óc Điền Tĩnh trống rỗng, giống như bị người ta đánh một phát thẳng vào đầu, cô ta ngạc nhiên nhìn dưới chân Cố Nguyệt Hoài, cô đi một bước, thảm cỏ xanh dưới chân sinh trưởng với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, bao trùm lên dấu chân của cô.
"Cô.." Đồng tử của Điền Tĩnh co rụt lại, cô ta hít vào một hơi lạnh.
Cô ta trùng sinh từ thời hiện đại, đã đọc vô số tiểu thuyết, đã nhìn thấy rất nhiều ngón tay vàng, đương nhiên năng lực tiếp thu tốt hơn nhiều so với người trong nguyên tác, chỉ cần nhìn vào cảnh này, cô ta đã hiểu, xem ra ngón tay vàng mà Cố Nguyệt Hoài đào được từ sân sau chính là điều khiển thực vật!
Trong lòng cô ta lạnh lẽo, trái tim bỗng nhiên sững lại, cô ta há mồm muốn gào lên.
Ngón tay vàng của Cổ Nguyệt Hoài vượt xa dự liệu của cô ta, dưới năng lực phi thường như vậy, không biết cô ta có thể còn sống hay không. Dựa theo sự căm hận của Cố Nguyệt Hoài đối với cô ta, chỉ sợ là sẽ không tha mạng cho cô ta, nếu cô muốn xử lý thi thể thì hoàn toàn có thể làm không để lộ dấu vết.
Cô ta muốn “Quỷ tử" chết dưới tay Cố Nguyệt Hoài, như vậy thì "Quỷ tử" sẽ có ác ý và ôm hận Cố Nguyệt Hoài, thậm chí cả nhà họ Cố, nhưng vấn đề bây giờ là, nếu như cô ta chết, "Quỷ tử" có mạnh hơn thì có ích lợi gì?
Ngón tay Cố Nguyệt Hoài khẽ nhúc nhích, dây leo bị mai phục trước đó khóa chặt cổ họng cô ta.
Mặt Điền Tĩnh đỏ bừng lên, phát ra âm thanh "Ô ô ô", nhưng đau đớn vì ngạt thở trong cổ làm cho cô ta sợ hãi, Cố Nguyệt Hoài không cho cô ta thời gian giãy dụa, đưa tay ra nắm lấy cổ tay lạnh lẽo của Điền Tĩnh, trong một cái chớp mắt tiếp theo, người đã bị đưa vào trong không gian Tu Di.
Trong bóng đêm đen kịt, chỉ có tiếng ve và tiếng dế tiếng kêu.
Cố Nguyệt Hoài nhìn xung quanh một vòng, sau đó thu hồi bộ rễ thực vật chịu trách nhiệm "Canh gác", ngay sau đó cấp tốc rời đi.
Khi cô rời khỏi sân của nhà họ Điền, thực vật vốn đang chen chúc trên mặt đất cũng lần lượt khô héo, héo tàn, hoà vào trong bùn đất.
Từ khi Điền Tĩnh đi ra ngoài, đến lúc Cố Nguyệt Hoài rời đi, cả quá trình không hơn hai phút.
Việc đầu tiên Cố Nguyệt Hoài làm khi về nhà là rửa tay, lúc này mọi người trong nhà đều đã ngủ, chỉ còn Yến Thiếu Ngu đang chờ trong phòng.
Yến Thiếu Ngu thấy cô bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, anh hạ giọng nói: "Xong rồi?"
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô khóa cửa lại rồi nắm lấy tay Yến Thiếu Ngu, hai người đồng loạt biến mất trong phòng.
Đầu óc Điền Tĩnh choáng váng một hồi, khi cô ta mở mắt ra lần nữa, không còn là khoảng sân tối tăm đổ nát của nhà họ Điền nữa, mà là một thế giới chim hót hoa nở, đồng tử của cô ta chấn động, trong lòng có một suy đoán, hai mắt bỗng nhiên đỏ ngầu, vừa ghen tị vừa tuyệt vọng.
Cô ta không ngờ sau khi mình nỗ lực nhiều như vậy, mà vẫn kém một nước cờ, bại trong tay Cố Nguyệt Hoài.
Quả nhiên Cố Nguyệt Hoài là nữ chính được chọn, ngón tay vàng không chỉ có năng lực thao túng thực vật, mà còn có không gian!
Cô đưa cô ta vào không gian, rõ ràng là sẽ không bỏ qua cho cô ta, mà cô ta cũng trở thành thịt trên thớt, mặc người chém giết.
Nội tâm tuyệt vọng của Điền Tĩnh còn chưa lắng lại thì một giây sau, trước mặt xuất hiện hai người.
Cô ta nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài, toàn thân không ngừng run rẩy.