Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam ( Dịch Full)

Chương 1026 - Chương 1026 - Tao Chỉ Kém Mày Một Nước Cờ 2

Chương 1026 - Tao chỉ kém mày một nước cờ 2
Chương 1026 - Tao chỉ kém mày một nước cờ 2

Tao chỉ kém mày một nước cờ 2

Cố Nguyệt Hoài nhìn vẻ mặt như muốn ăn thịt người của cô ta, có chút buồn cười: "Vẻ mặt này của cô là sao đây? Không phải cô dẫn tôi tới đó sao? Lúc này đã thành tù nhân mà vẫn dám trợn mặt với tôi à, Điền Tĩnh, tôi đợi ngày này đã rất lâu rồi."

Khi nói đến câu sau, giọng nói của Cố Nguyệt Hoài trở nên rất nhẹ, rất nhạt, giống như mỏi mệt dày đặc vẫn luôn bám lấy cô sắp tan thành mây khói.

Cô vẫn luôn nghĩ xem nên giết Điền Tĩnh như thế nào, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đưa người vào trong không gian Tu Di. Thứ nhất, cô coi nơi này là vùng đất thuần khiết và bí mật, không muốn người khác để biết về nó. Thứ hai, cô cảm thấy đối phó Điền Tĩnh không cần thiết làm bẩn không gian Tu Di.

Nhưng đủ loại suy đoán và hơi thở của thảm thực vật truyền đến hôm nay đã khiến cô thay đổi quyết định.

Điền Tĩnh có vấn đề, thay vì giết chết, để cô ta mang tất cả bí mật vào trong lòng đất, không bằng trước khi ra tay thì cạy miệng cô ta, triệt để chặt đứt khả năng cô ta có thể phụ thể trùng sinh, chấm dứt tai hoạ này!

Chung quy lại, mối hận cũ của cô và Điền Tĩnh cũng đã đến lúc kết thúc.

Sống lưng Cố Nguyệt Hoài run nhè nhẹ, đôi môi mỏng của Yến Thiếu Ngu mím lại, anh đưa tay lên lưng cô rồi nhẹ nhàng vỗ về, an ủi.

Cảnh tượng tình yêu sâu đậm giữa hai người họ càng khiến ánh mắt Điền Tĩnh càng thêm đau nhói, sắc mặt cô ta tái xanh, cả người giống như một bóng ma.

Cố Nguyệt Hoài buông lỏng dây leo đang quấn cổ cô ta ra, còn dây leo quấn quanh tay chân và bụng cô siết chặt hơn mấy phần, mãi cho đến khi cô ta lộ ra vẻ mặt đau đớn. Sắc mặt Điền Tĩnh trắng bệch, giọng nói dữ tợn: "Cố Nguyệt Hoài! Tao chỉ kém mày một nước cờ, mày đắc ý cái gì?"

"Tôi không đắc ý, bây giờ tôi chỉ thấy nhẹ nhõm vì đã giải quyết được chấp niệm thù hận đã gánh vác hai đời." Cố Nguyệt Hoài nói ra từng chữ, từ trên cao nhìn xuống Điền Tĩnh, bây giờ cô cũng không quan tâm bí mật hay không bí mật gì nữa.

Đúng như Điền Tĩnh suy đoán, cô để lộ không gian Tu Di và năng lực chữa trị, vì không nghĩ tới chuyện sẽ buông tha cô ta.

Mặc dù giải quyết như thế này thì lợi cho Điền Tĩnh, nhưng cô còn có cuộc sống của riêng mình, ngày mai chính là hôn lễ của cô, cô muốn đi vào quỹ đạo, không còn bị thù hận trói buộc, cô cũng muốn làm một người thật đơn giản, có một cuộc sống vui vẻ.

Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt dữ tợn của Điền Tĩnh bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Cô ta nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt cổ quái, trong cổ họng phát ra một tiếng cười đáng sợ.

Một lát sau, cô ta nói: "Xem ra, đời trước tao đã thành công."

Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng nhìn cô ta không lên tiếng, sau khi bị Nhậm Thiên Tường làm nhục, ức hiếp, Điền Tĩnh có dấu hiệu điên cuồng, tâm lý của cô ta đang trên bờ vực sụp đổ, sau khi bị đưa đến thủ đô, tình hình không những không khá hơn mà càng ngày càng nghiêm trọng.

"Điền Tĩnh chân chính đã bị cô giết?" Sau khi nụ cười của Điền Tĩnh dịu đi một chút, Cố Nguyệt Hoài mới hỏi vấn đề này.

Điền Tĩnh mịt mờ nhìn cô một cái, nụ cười càng ngày càng rực rỡ: "Mày cho rằng tao sẽ nói cho mày biết? Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mày à?"

Cố Nguyệt Hoài khẽ nheo mắt, duỗi ra năm ngón tay, cành táo đầy gai nhọn cấp tốc sinh trưởng, quấn chặt lấy thân thể Điền Tĩnh, làm cho cô ta phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, tứ chi cũng không ngừng co thắt run rẩy vì đau.

Vẻ mặt Điền Tĩnh dữ tợn, thì thầm nói: "Đừng giết tao, đừng giết tao, tao sẽ nói cho mày biết tất cả!"

Cố Nguyệt Hoài chưa buông tay, Điền Tĩnh đã điên điên khùng khùng nhếch miệng cười lên.

Khóe miệng cô ta cong lên quỷ dị, giọng nói xen lẫn khiêu khích và lạnh lẽo: "Có phải mày muốn nghe tao nói như vậy hay không? Cố Nguyệt Hoài, nằm mơ giấc mộng xuân thu* của mày đi! Tao muốn mày phải mơ hồ! Đến chết cũng không biết lai lịch của tao!"

*Giấc mộng xuân thu: Những suy nghĩ không phù hợp với thực tế, hão huyền.

*Giấc mộng xuân thu: Những suy nghĩ không phù hợp với thực tế, hão huyền.

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài trở nên lạnh lẽo, cô bình tĩnh nói: "Cô thật sự không sợ chết sao?"

Điền Tĩnh lạnh lùng cười, phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe như bà già: "Thắng làm vua thua làm giặc, mày chưa từng nghĩ tới chuyện tha cho tao, đúng không? Thay vì trước khi chết giải thích cho mày, không bằng mang theo tất cả bí mật xuống địa ngục!"

Bình Luận (0)
Comment