Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam ( Dịch Full)

Chương 345 - Chương 345 - Cô Còn Muốn Tôi Đưa Cơm Cho Cô? 1

Chương 345 - Cô còn muốn tôi đưa cơm cho cô? 1
Chương 345 - Cô còn muốn tôi đưa cơm cho cô? 1

Cô còn muốn tôi đưa cơm cho cô? 1

Cố Nguyệt Hoài cũng không tiếp tục kích thích Lưu Nhị Nhĩ nữa, cầm bản vẽ đi sang một bên.

Một buổi chiều thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất, tiếng chuông báo tan làm vang lên.

Mấy thanh niên tri thức than thở một tiếng, rời khỏi chỗ chăn nuôi, việc chăm sóc dê, bò, heo, có thể dọn phân bất cứ lúc nào thế này thật sự không dễ đối với mấy thanh niên tri thức bọn họ. Bởi vì là nữ thanh niên tri thức thế nên Lam Thiên và Phan Nhược Nhân cứ liên tục nôn ọe, trợn trắng mắt vì mùi hôi thối trên người.

Cố Nguyệt Hoài cất bản vẽ đi, đưa về điểm thanh niên tri thức, sau đó cầm hộp cơm về nhà.

Lúc cô về đến nhà, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đã tan làm về nhà, hai người cũng làm việc vô cùng mệt nhọc, mấy miếng vá trên áo sau lưng đều ướt đẫm. Lúc trở về, cô nhìn thấy hai người dùng nước nóng lau qua chiếc cổ mướt mồ hôi.

Cố Chí Phượng vừa nhìn thấy con gái, trên gương mặt lập tức hiện lên nụ cười: “Bé về rồi.”

Cố Nguyệt Hoài cười một tiếng, vuốt cằm nói: “Cha, buổi tối chúng ta làm lẩu thịt gà xào nhé?”

Hôm nay cô dự định sẽ gọi Yến Thiếu Ngu tới nhà ăn cơm, vậy nên làm lẩu gà xào là thích hợp nhất, chỉ là không biết khi anh nhìn thấy Thiếu Đường có còn tâm trạng để ăn cơm nữa không.

“Lẩu thịt gà xào?” Vẻ mặt Cố Đình Hoài tươi tỉnh, anh ấy chưa từng ăn món này.

Ở trong thôn đều không hay ăn lẩu, lương thực của nhà nào nhà nấy đều khan hiếm, có thể lấp đầy cái bụng đói đã không tệ rồi, có ai còn bận tâm đến việc đồ ăn có ngon hay không? Hơn nữa anh ấy cũng chưa từng thấy tiệm cơm quốc doanh dùng thịt gà để nấu lẩu.

Cố Tích Hoài c nghi ngờ nhìn vào phòng của Cố Nguyệt Hoài: “Chúng ta có cả gà sao?”

Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nói: “Đương nhiên là có rồi, em là người biết rõ nhất trong nhà có bao nhiêu lương thực và có món gì mà.”

Nói xong, cô vào phòng, lúc trở ra trong tay đang cầm một con gà mái béo tốt, thế nhưng đã tắt thở.

Cố Đình Hoài sáp tới gần nhận lấy con gà mái trong tay Cố Nguyệt Hoài, kiểm tra một chút, cất giọng cảm khái: “Trời lạnh, thế nên thịt để trong nhà cũng không hỏng được, trông còn rất tươi sống.”

Cố Nguyệt Hoài đánh trống lảng: “Anh cả, anh nấu nước luộc gà đi.”

Cố Đình Hoài gật đầu một cái, bắt nồi nước, trong lúc này, Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía Cố Chí Phượng đang ngồi ở đầu giường mạ quả óc chó, nghĩ một chút, cô vẫn quyết định nói lại mấy lời của Hạ Lam Chương một lần nữa, để mọi người có tính toán của mình.

Cô nói: “Cha, hôm nay một người bạn ở công xã của con tới đây, có nói với con chuyện này.”

Cố Chí Phượng cảm thấy sửng sốt, giọng điệu ôn hòa nói: “Chuyện gì thế bé?”

Cố Nguyệt Hoài sắp xếp lại lời nói một chút, nhẹ giọng nói: “Anh ấy nói, mấy đại đội dưới quyền ở công xã Hoàng Oanh bắt đầu thiếu lương thực sau khi nộp thuế nông nghiệp. Một vài người biết trước đều bắt đầu mua lương thực từ trước, chắc hẳn mùa đông năm nay sẽ rất khó khăn.”

Nghe thấy thế, bầu không khí trong phòng đông cứng lại.

Cố Đình Hoài quay đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, một hồi lâu sau, giọng nói phức tạp vang lên: “Thiếu lương thực? Đại đội chúng ta cũng thiếu lương thực? Chuyện này là thật sao?”

Cố Chí Phượng cũng khôi phục tinh thần, ông ấy đã trải qua thời kỳ khốn khó, cũng biết rõ cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm nhất, ngày ngày lên núi gặm bỏ cây, chỉ cần nhớ lại thôi cũng đủ khiến da đầu ông tê dại: “Đúng đó con gái, mấy lời thế này không nói bậy được đâu.”

Cố Tích Hoài là người tỉnh táo nhất, anh ấy và Cố Nguyệt Hoài đã thảo luận vấn đề này với nhau rồi, hôm nay nói ra trong lòng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều rồi.

Anh ấy nói: “Cha, anh cả, hai người hãy suy nghĩ thật kỹ, khoảng thời gian này mấy người bí thư chi bộ là thế nào, kể từ sau khi nộp thuế nông nghiệp, không nói đến việc ngày ngày không thấy mặt mũi đâu, thỉnh thoảng khi chạm mặt cũng không muốn nói chuyện, không phải mọi người đều đã nhìn thấy sự mệt mỏi của họ sao?”

Anh ấy vừa dứt lời, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đưa mắt nhìn nhau, hai người cũng không nói nên lời.

Bọn họ thật sự đã có suy đoán, cảm nhận được sự kỳ lạ, lại không ngờ tình trạng thiếu lương thực lại nghiêm trọng như thế.

Bình Luận (0)
Comment