Cô còn muốn tôi đưa cơm cho cô? 2
Cố Chí Phượng nhíu mày: “Mấy đại đội ở lân cận cũng thiếu lương thực?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng, ai cũng biết năm nay sức sản xuất lương thực giảm, thế nhưng lại không biết được tình hình cụ thể. Sau khi nộp thuế nông nghiệp, công xã tiến hành làm thống kê, giảm hơn năm ngoái sau mươi phần trăm, cả điểm làm việc bà lương thực cũng không xứng với nhau.”
“Sáu phần?” Giọng nói của Cố Chí Phượng cũng thay đổi, ánh mắt sợ hãi.
“Giảm nhiều như thế sao? Điểm công và lương thực không đều nhau, đến lúc đó chắc hẳn các xã viên trong đại đội sẽ sinh ra xích mích.” Vẻ mặt Cố Đình Hoài có chút khó coi, anh ấy sinh ra ở vùng nông thôn, điều anh ấy sợ nhất là không đủ lương lực, ăn không đủ no.
Năm đói kém gây ra phản ứng dây chuyền, cũng dễ xảy ra chuyện nhất.
Cố Chí Phượng đột nhiên nhớ tới lương thực chất đầy trong phòng con gái, chân mày khẽ động một cái: “Bé, con đã biết được chuyện này từ sớm rồi đúng không?”
Hai mắt Cố Nguyệt Hoài lóe lên, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói: “Cũng không tính là sớm biết, con chỉ suy đoán mà thôi, dù sao cô cũng ở chỗ chăn nuôi suốt một thời gian dài như thế, thật sự đã chuẩn bị một chút, lương thực trong nhà đủ để chúng ta ăn mấy tháng.”
Sau khi Cố Chí Phượng nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng nghĩ tới những gia đình khác trong đại đội, lại có chút thổn thức.
Lúc này, tiếng chuông ghi điểm công việc đột nhiên vang lên.
“Haizz, điểm công việc, đi thôi.” Cố Chí Phượng xuống khỏi giường, mang giày vào, gọi Cố Đình Hoài đến chỗ chăn nuôi.
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút, nói với Cố Tích Hoài: “Anh ba, anh canh nước nhé, em đến điểm thanh niên tri thức một chút.”
Cô chuẩn bị gọi Yến Thiếu Ngu sang đây, tránh để anh tự nấu cơm cho mình.
“Em đi đi.” Cố Tích Hoài gật đầu một cái, đặt Yến Thiếu Đường xuống còn mình thì vào bếp bỏ thêm củi.
Lúc ra cửa, Cố Nguyệt Ngoài nhìn thấy mấy xã viên rối rít đi tới chỗ tự nuôi, trên mặt từng người đều nở nụ cười, tụ năm tụ ba lại nói chuyện, hoàn toàn không biết chuyện sắp xảy ra vào tối nay.
Lúc Cố Nguyệt Hoài đi tới điểm thanh niên tri thức, cơm vẫn chưa làm xong.
Yến Thiếu Ngu đang lấy gạo, trông có vẻ như anh chuẩn bị nấu cháo.
Cố Nguyệt Hoài đứng ở cửa gọi một tiếng: “Thanh niên tri thức Yến.”
Hoàng Thịnh ngồi bên cạnh, liếc Cố Nguyệt Hoài một cái, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, thế nhưng cũng không nói mấy câu châm chọc gì đó, bây giờ anh ta muốn cô gái nông thôn này đùa bỡn tình cảm của Yến Thiếu Ngu, thế nên sẽ không quan tâm tới những chuyện này.
Trái lại, khóe miệng Tống Kim Anh lại giật giật, tựa như muốn hỏi gì đó, nhưng lại cảm thấy tình hình không hợp.
Yến Thiếu Ngu bưng chén đi ra, mí mắt nhẹ nhàng nhướng lên, lên tiếng: “Có chuyện gì?”
Mặt mũi Cố Nguyệt Hoài giãn ra, nói: “Đúng rồi, nếu anh không muốn đưa cơm cho tôi nữa, tôi cũng không biết phải trả anh bao nhiêu tiền, thế nên tối nay anh đến nhà tôi ăn đi, ăn xong bữa cơm này, từ nay về sau tôi cũng không để anh đưa cơm nữa.”
Yến Thiếu Ngu nhìn cô một cái, sắc mặt bình tĩnh nói: “Không cần, không cần trả tiền cho tôi.”
Nói xong, anh cầm lấy chén gạo chuẩn bị quay về, lại chợt nghe thấy tiếng cười khẽ của Cố Nguyệt Hoài từ sau lưng: “Được thôi, vậy nếu anh vẫn còn muốn tôi đưa cơm cho anh, thế tôi cũng không làm khó anh nữa, chờ lát nữa sẽ đưa cho anh!”
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, mí mắt Yến Thiếu Ngu thoáng hiện lên vẻ phiền não không biết làm sao.
Anh quay đầu nhìn theo bóng lưng của Cố Nguyệt Hoài, nhíu mày nói: “Chờ một chút!”
Nghe thấy thế, Cố Nguyệt Hoài xoay người lại, mí mắt cong cong, cười với Yến Thiếu Ngu một tiếng, nụ cười này tỏa sáng kinh người, mang theo vẻ giảo hoạt và linh động, cũng khiến Yến Thiếu Ngu sợ run chớp mắt một cái.
Anh thở dài, cầm chén quay trở lại, mặc áo khoác vào, đi theo Cố Nguyệt Hoài đến nhà cô.
Lúc hai người đi ngang qua chỗ chăn nuôi, lại nghe thấy tiếng ầm ĩ và hỗn loạn truyền tới từ bên trong.