Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam ( Dịch Full)

Chương 388 - Chương 388 - Cố Nguyệt Hoài! Cô Không Sợ Chết Sao? 2

Chương 388 - Cố Nguyệt Hoài! Cô không sợ chết sao? 2
Chương 388 - Cố Nguyệt Hoài! Cô không sợ chết sao? 2

Cố Nguyệt Hoài! Cô không sợ chết sao? 2

Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài thu lại ý cười, nhìn Yến Thiếu Ngu, quả nhiên thấy anh dừng bước.

Anh không thích xen vào việc của người khác, Điền Tĩnh bị nhốt không sao cả, nhưng Tống Kim An gặp nạn, anh tuyệt đối sẽ không thể ngồi yên mặc kệ.

Yến Thiếu Ngu quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng mà bình tĩnh: “Tôi đi cứu bọn họ, cô đi tìm được đi.”

Một tay Cố Nguyệt Hoài bắt lấy cánh tay anh, chân mày nhíu chặt, muốn mở miệng ngăn cản, nhưng nhìn Yến Thiếu Ngu, rốt cuộc không thể nói ra câu bảo anh mặc kệ Tống Kim An. Cho dù hai người vì chuyện kiếp trước mà không được hòa thuận thì dù sao cũng có tình cảm.

Cô chần chừ một lát, cuối cùng thốt ra một câu: “Tôi đi với anh, cũng có người chăm sóc.”

Yến Thiếu Ngu nhìn cô một cái rồi không nói gì, anh nằm sấp xuống đất nghe động tĩnh xa xa truyền đến, dòng sông ở dưới chân núi, không thể cho bùn đất cây khô mượn lực. Mưa to cọ rửa khiến tốc độ sạt lở của núi chậm lại, cũng không nguy hiểm như trong tưởng tượng.

Hai người đi theo tiếng động đến đó thì thấy có một gốc cây đại thụ bị gãy chắn ngang, cây cối chặn Tống Kim An chặt cứng, dường như anh ta đã bị đánh ngất, bất tỉnh nhân sự, Điền Tĩnh thì liên tục ra sức lôi kéo Tống Kim An.

Trên mặt cô ta toàn là vết trầy, mắt cá chân còn thấm máu, nhìn vết thương này thì hẳn là cũng bị sói cắn bị thương.

“Thanh niên trí thức Tống, anh kiên trì một chút! Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!” Điền Tĩnh khóc lóc kể lể, trên mặt chảy xuống hai hàng nước mắt bẩn thỉu, dáng vẻ tình cảm thắm thiết này cũng lọt vào đáy mắt của Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài.

Trong mắt Cố Nguyệt Hoài hiện lên một tia cười khẩy, nước mắt cá sấu có thể có được mấy giọt?

Điền Tĩnh đã sớm biết bối cảnh gia thế mạnh mẽ của Tống Kim An, trông cậy thông qua anh ta để thăng hạng giai cấp, giống như kiếp trước. Cô ta không muốn để Tống Kim An chết là vì không muốn bỏ lỡ cơ hội sắp tới tay mà thôi.

Yến Thiếu Ngu lạnh lùng liếc Điền Tĩnh một cái, đến gần nói: “Tránh ra.”

Điền Tĩnh sửng sốt, ngẩng đầu thấy Yến Thiếu Ngu thì lấy làm vui vẻ, nhưng mà nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài cách đó không xa thì con ngươi lại lóe sáng, giọng điệu kích động nói: “Hai người nghe thấy rồi? Mau cứu Thanh niên trí thức Tống đi, anh ấy vì cứu tôi mà bị cây đại thụ bị gãy đè lên.”

Cô ta thật sự cảm thấy rất thất bại, vốn cho rằng có nam chính Tống Kim An ở bên cạnh, sẽ không xảy ra chuyện, sẽ thuận lợi giống như trong cốt truyện. Cũng không biết cô ta có thể chất xui rủi gì, mà hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm.

Điền Tĩnh nhìn Yến Thiếu Ngu thử di chuyển thân cây, cười khổ nói: “Thân cây quá nặng, ba người chúng ta cũng không nhấc nổi.”

Cố Nguyệt Hoài vòng qua Điền Tĩnh, lau nước mưa trên mặt, nói với Yến Thiếu Ngu: “Nạy lên đi!”

Sự thật chứng minh, nguyên lý đòn bẩy là vô cùng thích hợp.

Tống Kim An khá là may mắn, không bị thân cây đập gãy xương sống, chỉ là nhất thời đè nặng nên hôn mê.

Yến Thiếu Ngu cõng Tống Kim An trên lưng, vết thương ở cổ tay chảy máu không ngừng, Cố Nguyệt Hoài nhìn mà nhíu mày, nói: “Để tôi cõng anh ta, anh bị thương rồi, phải tiết kiệm thể lực!”

“Không được!” Yến Thiếu Ngu còn chưa lên tiếng từ chối, Điền Tĩnh đã mở miệng trước.

Cô ta nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt cảnh giác, chắn ở trước mặt Tống Kim An, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài tựa như đang nhìn tai họa ghê gớm.

Cố Nguyệt Hoài cười như có như không nhìn về phía Điền Tĩnh: “Cô dựa vào cái gì mà nói không được?”

Điền Tĩnh cắn cắn môi: “Ý… Ý của tôi là, chân tôi cũng bị thương, cô có thể đỡ tôi không?”

Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài bật cười, trong tiếng cười là sự trào phúng không che giấu: “Điền Tĩnh, cô uống nhầm thuốc à? Tôi cứu các cô là cô đã nên thắp hương cảm ơn trời phật, còn muốn tôi đỡ cô? Không giết cô ở đây là tôi đã nhân từ rồi.”

Trước mặt Yến Thiếu Ngu, cô không hề muốn che giấu sự chán ghét và thù hận đối với Điền Tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment