Nhà gỗ của người gác rừng 1
Nghe thấy sự khinh bỉ và khiêu khích không hề kiêng dè của Cố Nguyệt Hoài, Điền Tĩnh lộ vẻ mặt chật vật.
Cô ta dùng tất cả sự kiên nhẫn mới kiềm chế được cơn phẫn nộ, thậm chí ép buộc bản thân nặn ra vẻ tươi cười: “Nguyệt Hoài, tôi và thanh niên trí thức Tống cất công xuống tìm cô và thanh niên trí thức Yến đấy, cho dù ngày xưa chúng ta từng có chuyện không vui, nhưng khi đối mặt với an nguy, cũng nên hóa địch thành bạn, cùng vượt qua cửa ải khó khăn chứ? Thanh niên trí thức Yến cảm thấy phải không?”
Nụ cười trên mặt Điền Tĩnh cứng ngắc, biết nhược điểm của Cố Nguyệt Hoài là Yến Thiếu Ngu, bèn cố ý tìm anh nói chuyện.
Hiện giờ Tống Kim An được Yến Thiếu Ngu cõng ở trên lưng, cô ta lại vì tìm Cố Nguyệt Hoài nên mới tới, dù có như thế nào thì tất cả mọi người cũng là người chung một thuyền, Yến Thiếu Ngu cũng không đến mức mặc kệ cô ta giống như Cố Nguyệt Hoài.
Yến Thiếu Ngu không để ý tới Điền Tĩnh, ngước mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Tìm chỗ trú mưa trước đi.”
Cố Nguyệt Hoài cười ha hả, đi tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu, tiện tay nhặt một cây dài để mở đường.
Vừa rồi lưỡi hái của cô bị mắc kẹt ở trên người con sói, sau khi tiếng súng vang lên sói đã nhanh chóng chạy trốn, dẫn đến lưỡi hái của cô cũng mất theo.
Điền Tĩnh nhìn bóng lưng hai người phía trước, lại cúi đầu nhìn mắt cá chân chảy máu tươi đầm đìa của mình, suýt nữa nghiến gãy cả răng. Cô ta phải đuổi theo bọn họ, nếu không một khi thoát khỏi đội ngũ, chỉ có một mình cô ta, e là sẽ cách cái chết không xa.
Mưa càng lúc càng lớn, khắp nơi trong rừng đều là tiếng mưa rơi tí tách.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng Cố Nguyệt Hoài cũng nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ cũ nát.
Cô nói: “Phía trước có một căn nhà gỗ, hẳn là nơi ở của người trông rừng trước kia, chúng ta tới đó trú mưa đi.”
Yến Thiếu Ngu ừ một tiếng, đôi môi mỏng ửng đỏ bởi vì mất máu quá nhiều đã không còn chút máu, vết thương ở cổ tay bị ngấm nước mưa làm cho trắng bệch, Tống Kim An vẫn hôn mê như cũ, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Về phần Điền Tĩnh, đi theo từ đằng xa, bước đi thất tha thất thểu, cũng coi như cứng cỏi.
Cố Nguyệt Hoài đi thẳng đến trước nhà gỗ, vách tường đã có chút mục nát, cô dùng gậy gỗ trong tay đẩy cửa ra, chỉ nghe một tiếng “kẽo kẹt” khiến người ta nghiến răng. Ngay sau đó, một bóng dáng màu vàng nhỏ dài xông ra một cái vèo, trốn vào trong màn mưa.
Cố Nguyệt Hoài hơi hoảng hốt, sau khi hoàn hồn mới thở phào nhẹ nhõm: “Là chồn.”
Cô cầm gậy gỗ đi vào nhà gỗ, bên trong có chút mạng nhện và lá khô, nóc nhà rắn chắc, nên không có bị mưa dột.
Nhà gỗ chật chội, chỉ có một gian phòng trống rỗng, ngay cả giường cũng không có, Cố Nguyệt Hoài nói: “Vào đi, bên trong không sao cả, chúng ta có thể tạm thời dừng chân ở chỗ này tránh mưa. Anh bị thương, băng bó vết thương lại đi, chuyện rời đi thì chờ mưa ngừng lại rồi hẵng tính.”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, cõng Tống Kim An đi vào nhà gỗ, đặt anh ta lên rơm khô.
Đầu tiên anh đại chiến với bầy sói, sau đó lại một đưỡng cõng theo Tống Kim An, cũng có chút kiệt sức. Mới vừa buông người xuống thì lập tức đặt mông ngồi dưới đất, cánh tay run rẩy, miệng vết thương đau đến gần như chết lặng.
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, nhìn vết thương trên tay anh, nói: “Bị thương phải mau chóng xử lý, nơi này hoang vu, nếu bị nhiễm trùng thì rắc rối lắm. Anh chờ đi, tôi đi ra ngoài tìm thảo dược về cầm máu!”
Cô nói là như vậy, nhưng cũng không ôm hy vọng tìm được thảo dược, chỉ là muốn tìm một nơi không có người để lấy nước giếng ra.
Nước giếng trong không gian có công hiệu chữa trị, hẳn là có thể phòng ngừa nhiễm trùng, đối với vết thương của Yến Thiếu Ngu cũng có lợi. Nếu như là người khác, đương nhiên cô sẽ không tốn công lấy nước giếng không gian ra, nhưng là Yến Thiếu Ngu thì phải cứu.