Tụ họp ở bệnh viện 2
Cố Tích Hoài cũng giật mình, sải bước đi tới trước mặt Cố Nguyệt Hoài, nhìn từ trên xuống dưới một hồi, còn đưa tay nhéo má cô: "Là thật, Nguyệt Hoài, đội dân quân tìm thấy em à? Em không sao chứ?"
Cố Nguyệt Hoài dở khóc dở cười đẩy tay Cố Tích Hoài ra: "Em không sao, cha thế nào?"
Cô đi đến bên cạnh giường bệnh, nhìn mắt cá chân sưng tấy của Cố Chí Phượng, nhíu mày nói: "Cha, cha cũng không xem mình bao nhiêu tuổi rồi, còn bắt chước người trẻ làm anh hùng? Nhìn chân đi này, sưng vù như cái bánh bao ấy."
Cố Chí Phượng nghe cô giận dữ mắng mỏ, trên mặt lại nở nụ cười ngốc nghếch.
Ông ấy ngắm nhìn hồi lâu, sau đó nắm lấy tay Cố Nguyệt Hoài nói: "Bé, nói cho cha biết, mấy ngày nay con sống thế nào? Ăn gì uống gì? Nhìn xem, mặt con không còn ít thịt nào nữa rồi kìa, trước kia bé nhà chúng ta nhìn phúc hậu lắm mà?"
Phúc hậu?
Khóe miệng Cố Tích Hoài giật giật, mí mắt Cố Nguyệt Hoài cũng giật giật.
Cô hắng giọng, kể một cách ngắn gọn, súc tích, cũng không giấu việc mình gặp phải sói và gấu, còn cố ý nâng cao hình tượng của Yến Thiếu Ngu, kể chi tiết anh đã bảo vệ cô thế nào.
Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài nghe xong sắc mặt đại biến: "Bọn cha chỉ biết các con gặp sói, không biết còn gặp cả gấu!"
Cố Tích Hoài nhìn Cố Nguyệt Hoài, mặt đầy hoài nghi nói: "Yến Thiếu Ngu lợi hại thế á? Em đang nổ à?"
Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc nói: "Em mà thèm khoác lác?"
Bầu không khí trong phòng trở nên khá hơn.
Cố Nguyệt Hoài nhớ tới Yến Thiếu Đường, nhíu mày hỏi: "Anh cả và Thiếu Đường đâu?"
Cố Tích Hoài có chút thần bí nói: "À, nhắc đến chuyện này, em đoán xem, ở bệnh viện bọn anh đã gặp ai?"
"Ai?" Cố Nguyệt Hoài nhíu mày.
Cố Chí Phượng trừng mắt nhìn Cố Tích Hoài, nói: "Là anh chị của Thiếu Đường, sáng nay Tích Hoài bế Thiếu Đường ra ngoài, gặp được, phải nói anh chị em nhà họ đều đẹp!"
Nghe vậy, chân mày Cố Nguyệt Hoài càng nhíu chặt hơn: "Cha, sao bọn cha biết đó là anh chị của Thiếu Đường? Chưa xác nhận cẩn thận đã giao người cho người ta? Nếu bị bắt cóc thì ai chịu trách nhiệm?"
Cố Tích Hoài nhướng mày thanh tú, tức giận nói: "Anh ba em là người ngu ngốc như vậy chắc?"
Cố Nguyệt Hoài không cười, chỉ nhìn chằm chằm anh ấy.
"Yến Thiếu Ương cầm một bức ảnh ra, một nhà sáu người, dành dành ở trước mắt, phía trên là Thiếu Ương, anh không nhận ra được chắc? Hơn nữa, bọn họ nhìn rất giống nhau." Lúc Cố Tích Hoài nói lời này, giọng có chút thổn thức.
Nhà bọn họ cũng có sáu người, tiếc là, ngay từ đầu đã không tụ họp đủ.
Cố Tích Hoài lại nói: “Nhắc tới, lúc nhìn thấy anh trai mình Thiếu Ương không có phản ứng gì, ngược lại, khi nhìn thấy chị gái thì rất phấn khích, cho chị mình ôm ôm, luôn miệng gọi chị, thân mật giống như gọi em ấy."
Cố Nguyệt Hoài có chút nghi ngờ: "Vậy hai người họ không nói gì với bọn anh à?"
Nếu Cố Tích Hoài thật sự gặp được Thiếu Ương và Thiếu Ly, sao lại không biết bọn họ đã thoát khỏi núi chứ?
Ý nghĩ này vừa dứt, cô chợt nhớ tới lúc sáng tách ra ở đại đội Liễu Chi, cô và Yến Thiếu Ngu đã đối đầu với người khác, không biết có thể an toàn rời đi không, Thiếu Ương tâm tư tỉ mỉ, chắc chắn sẽ không nhắc tới chuyện của cô và Yến Thiếu Ngu.
Có điều, quên mất ở trong lòng Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài, đến này cô và Yến Thiếu Ngu vẫn bị mắc kẹt trên núi, sống chết không rõ.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, mọi người đều không sao là tốt rồi.