Nguyệt Hoài, cảm ơn chị 1
Cố Tích Hoài nghi ngờ nói: "Nói gì cơ? Anh vừa mới từ trên tầng xuống, Thiếu Đường và chị mình dính lấy nhau, không muốn xuống. Nói đến cũng đáng thương, anh của cô bé bị thương không nhẹ, phải đeo dụng cụ hỗ trợ cột sống, nằm liệt giường nghỉ ngơi."
Cố Nguyệt Hoài không giải thích gì thêm, nói: "Em đi lên xem một chút."
Cố Tích Hoài nhìn Cố Chí Phượng, Cố Nguyệt Hoài đã bình an trở về, ông ấy không làm loạn nữa, lúc này thư thả nằm trên giường bệnh, không khỏi trợn mắt nhìn Cố Chí Phượng.
Quay đầu lại nói với Cố Nguyệt Hoài: "Anh dẫn em đi, em cũng không biết người ta."
Cố Nguyệt Hoài nhìn Cố Chí Phượng, có chút do dự, dù sao đây cũng là một bệnh nhân "đi đứng bất tiện", bên cạnh không thể thiếu người.
Đến giờ Cố Chí Phượng mới thả lỏng, chậm rãi nằm xuống, còn thuận tiện ngáp một cái: "Đi đi, cha ngủ một giấc. Hai ngày nay cha không ngủ ngon giấc, một mình không có việc gì đâu, các con đi đi."
Nói xong, ông ấy nhắm mắt lại, còn ngáy nhẹ.
Khóe miệng Cố Tích Hoài giật giật, không nhịn được phàn nàn: "Đầu óc thả lỏng một cái, ngủ đúng là nhanh thật."
Cố Nguyệt Hoài bước tới đắp chăn cho Cố Chí Phượng, liếc nhìn Cố Tích Hoài ra hiệu, hai người lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, người sau mới hỏi: "Bé, rốt cuộc bọn em ở trên núi đã xảy ra chuyện gì? Sao Điền Tĩnh lại bị thương nặng như thế."
Anh ấy luôn biết nắm bắt trọng điểm, đương nhiên biết chuyện ở trên núi không đơn giản, vết thương của Điền Tĩnh cũng không phải do súc vật cắn.
Vẻ mặt Cố Tích Hoài nghiêm túc, không hề có vẻ trêu chọc như lúc ở trong phòng bệnh.
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh ấy, lắc lắc đầu, chuyện này chỉ có thể chờ Điền Tĩnh tỉnh lại rồi nói tiếp.
Có điều, sau khi trở về Tống Kim An chưa bao giờ kể lại toàn bộ câu chuyện, trừ bảo người đi tìm hai người ra, từ đầu đến cuối anh ta đều giữ im lặng, điều này có hơi ngoài dự đoán của cô, lẽ nào anh ta thật sự có tình cảm với cô?
Cô không phải kẻ ngốc, mặc dù Tống Kim An hiền lành, nhưng cũng không phải là người lấy lòng người khác.
Anh ta có chút quan tâm đến thái độ của cô hơi quá, cô không nhớ kiếp trước chuyện này có xảy ra hay không, nhưng ngay từ đầu cô đã trói Tống Kim An và Điền Tĩnh với nhau, tự nhiên cũng không có cảm tình gì với anh ta.
Cố Tích Hoài nhíu mày, đi đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: "Là em làm à?"
Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài không thay đổi, ung dung bình tĩnh nói: "Không phải em làm, là cô ta sơ ý tự làm mình bị thương."
Cố Tích Hoài mím môi, không gặng hỏi nữa, hai người sánh vai nhau đi lên tầng.
Phòng bệnh tầng 2.
Cố Tích Hoài tiến lên gõ cửa, nói: "Thiếu Đường? Anh ba đến rồi."
Không lâu sau, cửa phòng bệnh cạch một tiếng mở ra.
"Thanh niên tri thức Yến?" Vừa nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, Cố Tích Hoài có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó lại nghĩ đến quan hệ của anh cùng Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly, xuất hiện ở đây cũng không phải việc gì lạ.
Ngược lại, vì trên núi anh đã bảo vệ Cố Nguyệt Hoài, nên có mấy phần cảm kích Yến Thiếu Ngu.
Yến Thiếu Ngu gật đầu với Cố Tích Hoài, ngước mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài sau lưng anh ấy, ánh mắt hai người chạm nhau, có cảm giác như không ai có thể chen vào, anh ho nhẹ một tiếng, nói: "Vào đi."
Cố Tích Hoài nghi ngờ quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, bước vào phòng bệnh.
Cố Nguyệt Hoài theo sát phía sau, vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói mừng rỡ của Yến Thiếu Đường: "Chị ơi! Chị, chị!"
Ánh mắt cô dịu dàng, nhìn Yến Thiếu Đường đang được Yến Thiếu Ly bế trong lòng, trên tay cô bé cầm một xiên kẹo hồ lô, miệng dính đầy đường, nhìn có hơi bẩn, nhưng khuôn mặt cô bé xinh đẹp, trông có chút ngây thơ và dễ thương.
Cố Nguyệt Hoài tiến lên, bế lấy Yến Thiếu Đường, nhẹ giọng nói: "Thiếu Đường, gần đây em ăn cơm có giỏi không?"
Cô bé vòng tay qua cổ Cố Nguyệt Hoài, có chút tủi thân nói: "Chị, chị đi đâu thế?"